Đào Dịch Nhiên buồn bực nói không nên lời.
Lúc này, Lục Viễn cũng buông lỏng Đào Dịch Nhiên ra.
Anh đang vô cùng buồn bực.
Anh chỉ mới đυ.ng tới Đào Dịch Nhiên mấy cái mà ánh mắt Giang Nguyên đã lộ vẻ đau lòng sắp khóc.
Anh phải làm sao mới cứu được Giang Nguyên khỏi tình đơn phương không có kết quả này đây?
Lúc quay lại lần nữa, Lục Viễn đẩy Giang Nguyên vào tường, một tay chống bên tai Giang Nguyên, không cho cậu chuồn mất.
Giọng anh vừa trầm vừa nguy hiểm: "Sao lại nhằm vào tôi?"
Lời thoại là lời thoại trong kịch bản, nhưng hơi thở của Lục Viễn phả vào mặt Giang Nguyên khiến cậu rất nghi ngờ liệu có phải anh đang mượn việc công để quang minh chính đại kabedon cậu hay không.
Nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận, không nên nghi ngờ phẩm chất diễn viên của Lục Viễn.
Bàn về diễn xuất, Lục Viễn là người chuyên nghiệp!
"Nhắm vào anh còn cần lý..." Giang Nguyên tung một đấm vào má trái của Lục Viễn, nhưng nó rất yếu, chả có tí sức nào, chỉ trông có vẻ mạnh mà thôi.
Nắm đấm bị Lục Viễn cản lại dễ như trở bàn tay, hơi ấm từ lòng bàn tay ma sát với da của Giang Nguyên.
Ánh mắt Lục Viễn rất kiên định: "Cần."
Giang Nguyên thử mấy lần cũng không thể nhúc nhích được, cậu lẩm bẩm: "Anh ăn rau chân vịt để lớn lên hả, sao khỏe vậy."(*)
(*)Dựa theo phim hoạt hình Popeye, ăn rau chân vịt sẽ cực khỏe
Lục Viễn ngẩn ra, ngay sau đó đáy mắt hiện lên ý cười: "Là do cậu quá yếu."
Trong kịch bản gốc, vì nữ chính nên nam hai ngày càng xa cách nam chính, cuối cùng là xích mích với nhau.
Còn trùm trường lúc đầu luôn nhằm vào nam chính, nhưng sau này cậu lại là người bạn thân thiết nhất của anh.
Tuy nhiên, theo kịch bản, hiện tại quan hệ giữa trùm trường và nam chính vẫn đang trong giai đoạn căng thẳng.
Nhưng Dương Chiếu lại không kêu ngừng, bà cảm thấy đoạn diễn tự do phát huy này rất tuyệt vời, còn cho quay ở nhiều góc độ khác nhau.
Lục Viễn và Giang Nguyên vẫn đang diễn.
Giang Nguyên cãi lại: "Anh mới yếu, tôi là, là..." Cậu định rút tay về lần nữa.
Nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Giang Nguyên nghĩ ra lý do, cười khẩy: "Chẳng qua hôm nay tôi chưa ăn no thôi. Có giỏi thì tan học gặp tôi ở cổng trường."
Lục Viễn vạch trần cậu không hề thương tiếc: "Cậu đã ăn rồi."
Lỗ tai Giang Nguyên đỏ lên, cậu cãi lại: "Ăn rồi không có nghĩa là ăn no, anh đừng có phách lối, tôi, tôi..." Cậu nặn mãi mới ra được mấy chữ: "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Có giỏi thì anh cứ đánh chết tôi đi!"
Lúc này Lục Viễn mới buông tay cậu: "Cậu ồn quá..."
"Bụp!"
Còn chưa nói xong, Giang Nguyên đã đánh lén, khóe miệng Lục Viễn lập tức rách da.
...
Cảnh này quay xong thì được nghỉ ngơi, Tạ Niên đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh yên tĩnh, tiếng nước chảy rào rào.
Tạ Niên rửa sạch từng ngón tay, cậu ta ngẩng đầu nhìn vào gương, chỗ quai hàm gần tai có một vết bầm hơi nhạt.
Tạ Niên giơ tay lên vuốt nhẹ chỗ bị bầm, không thấy đau. Cậu ta bật cười, Giang Nguyên đúng là yếu thật.
Lúc casting, Giang Nguyên khó khăn lắm mới mở được nắp chai nước cam. Sau đó cậu bị mắng hơn mười ngàn lần là làm bộ làm tịch.
Trên thực tế, Giang Nguyên yếu thật. Cứ để cậu đánh thoải mái thì cũng chẳng ngấm vào đâu.
"Anh Tạ."
Lúc này có tiếng gọi, trợ lý Tưởng Dược Minh đứng ở cửa nhà vệ sinh: "Đạo diễn Dương nói nắng chiều hôm nay đẹp nên sẽ quay cảnh gặp mặt nữ chính trước, anh đi chuẩn bị chút đi."
Tạ Niên nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, cậu ta khóa vòi nước lại, sải chân dài bước ra ngoài.
Tưởng Dược Minh bất động, trong đầu vẫn là hình ảnh Tạ Niên sờ cằm mỉm cười khi nãy.
Chờ Tạ Niên đã đi xa, cậu mới chạy nhanh theo.
Cùng lúc đó, Giang Nguyên đang lén liếc nhìn Lục Viễn đang hóa trang - làm đậm thêm vết bầm bên khóe miệng.
Giang Nguyên rất thấp thỏm, vừa rồi có phải cậu đã đấm quá mạnh không? Cậu chỉ muốn kết thúc màn kabedon đó sớm chút thôi...
"Ui da."
Đột nhiên Lục Viễn khó chịu kêu lên, nói với thợ trang điểm: "Nhẹ chút."
Cậu làm Lục Viễn đau thật!
Giang Nguyên xót xa ân hận. Tại cậu hết, đạo diễn Dương chỉ nói là phải đánh thật, nhưng không nói là phải dùng hết sức.
Cậu phải bù đắp thôi!
Giang Nguyên đứng lên, đang muốn đi qua, Dương Chiếu đã kêu: "Các bộ phận chú ý, khai máy!"
Giang Nguyên đành phải tạm dừng.
*
Bối cảnh hội trường sau giờ học, Nhâm Mẫn Mẫn diễn vai nữ chính đang đàn piano, được nam chính và nam hai nhìn thấy ở hai góc độ khác nhau.
Từ đây, một chuyện tình tay ba rối ren bắt đầu.
Cảnh này không có Giang Nguyên, cậu ngồi bên cạnh Dương Chiếu xem diễn.
"Cắt! Đàn chưa đúng."
Dương Chiếu lại hô ngừng lần nữa, bà cau mày, quanh thân là áp suất thấp.
Nhâm Mẫn Mẫn lập tức dừng tay lại, cô đứng dậy khỏi băng ghế piano, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cô đã chơi "Canon" hơn 20 lần nên cũng thấy bực dọc. Cô là diễn viên chứ không phải là nghệ sĩ piano, đây chỉ là quay phim chứ đâu phải là cuộc thi piano quốc tế.
Nhâm Mẫn Mẫn không nhịn được, nói: "Đạo diễn Dương, trình độ cao nhất của cháu chỉ tới đây thôi, nếu cô còn chưa hài lòng thì chỉ có thể tìm nghệ sĩ chuyên nghiệp tới chơi thay thôi."
Người đại diện của Nhâm Mẫn Mẫn vội vã nháy mắt, ý bảo đừng xung đột với Dương Chiếu.
Nhâm Mẫn Mẫn làm như không thấy.
Không khí trong trường quay thoang thoảng mùi thuốc súng, người đại diện của Nhâm Mẫn Mẫn nhanh chóng lên giảng hòa: "Đạo diễn Dương xem xem, khúc piano này đợi tới hậu kỳ rồi chỉnh sửa được không?"