Sau đó, trùm trường bị nam chính dạy cho cách làm người.
Giang Nguyên sắp xếp cốt truyện xong, cậu quay đầu nhìn sang Lục Viễn đang nói chuyện với Dương Chiếu.
Lục Viễn nỡ lòng đánh cậu sao?
Rắc rắc.
Giang Nguyên cắn miếng kem cuối cùng.
Buổi trưa, canteen sau giờ tan học, lúc đến phiên Giang Nguyên lấy cơm, hai mắt cậu sáng lên.
Thì ra canteen của trường lại náo nhiệt như vậy! Đời trước lúc cậu quay phim thì khung cảnh tạm bợ, diễn viên quần chúng ít, thức ăn vừa ít vừa ôi thiu.
Giang Nguyên cười thật tươi với dì lấy cơm: "Mỗi món một phần!"
"Cắt!"
Dương Chiếu hô ngừng, cầm loa la lên: "Giang Nguyên, cậu là trùm trường đó, không phải bé ngọt ngào! Không được cười đáng yêu như vậy!"
Giang Nguyên tắt nụ cười ngay.
Dì lấy cơm bị sung làm diễn viên thời vụ, lúc lấy thức ăn cho Giang Nguyên, mỗi một muỗng đều ép xuống thật chặt.
Giang Nguyên bưng cái khay như ngọn núi nhỏ đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Đào Dịch Nhiên đi theo phía sau cậu, mấy diễn viên quần chúng cũng ngồi xung quanh cậu.
Đào Dịch Nhiên diễn nam tư, giai đoạn đầu là một trong những tay sai của trùm trường.
Cách đó không xa, Lục Viễn và Tạ Niên cũng bưng khay thức ăn đi tới. Tầm mắt anh lướt qua Đào Dịch Nhiên đang nhích lại gần Giang Nguyên, anh hơi cau mày.
"Học sinh mới chuyển trường kia là cái thá gì chứ, lại dám cướp hoa khôi trường với anh." Đào Dịch Nhiên đọc lời thoại.
Nhưng Giang Nguyên lại tập trung ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn cơm trong trường. Thịt kho thật ngon, đồ xào ngon, trứng chưng cũng ngon!
"Cắt."
Dương Chiếu lại kêu: "Giang Nguyên, cậu đang làm gì đó?"
Trong miệng Giang Nguyên đầy cơm, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Chỗ này cháu không có thoại mà."
Dương Chiếu đưa loa lại gần: "Cậu không được ăn ngon miệng như vậy! Trùm trường không thích cơm trong canteen."
Trong canteen vang lên tiếng cười không kiềm nén được.
Cảnh kế tiếp bắt đầu, Giang Nguyên tranh thủ ăn miếng cơm cuối cùng, sau đó giơ chân dài ra, ngáng chân Tạ Niên.
Khay thức ăn lung lay, nửa người Tạ Niên nghiêng về phía trước, lúc sắp ngã nhào thì được Lục Viễn bên cạnh túm lấy cánh tay kéo lại.
Thấy Tạ Niên không bị vấp té, Giang Nguyên khó chịu, xoay người chống tay lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Ồ, tôi còn tưởng là ai, thì ra là hai học sinh mới chuyển trường, xin lỗi nha, tôi..."
Giọng phách lối: "Cố ý đó."
Lục Viễn không tỏ vẻ gì, anh buông Tạ Niên ra, nhìn sang Giang Nguyên: "Xin lỗi cậu ấy."
Giang Nguyên ôm bụng cười to: "Há há, các cậu có nghe không? Cậu ta bảo tôi xin lỗi."
Đào Dịch Nhiên và mấy diễn viên quần chúng lập tức hùa theo cười to: "Ha ha ha ha ha."
Sau đó Giang Nguyên dừng cười.
Bọn Đào Dịch Nhiên vội dừng cười, trong canteen chỉ còn lại tiếng hít thở.
Giang Nguyên tiện tay bưng khay đồ ăn không biết của ai trên bàn lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lục Viễn.
Cậu giơ tay, cả khay thức ăn ụp lên đầu Lục Viễn không thừa chút nào.
Nước canh trượt theo mặt anh nhỏ xuống.
Giang Nguyên lại gần Lục Viễn, nhìn chằm chằm vào mắt anh, mặt đầy vẻ phách lối: "Học sinh chuyển trường, tôi xin lỗi như vậy, cậu vừa lòng không?"
Kế tiếp là một cuộc hỗn chiến, cả canteen như một nồi cháo heo.
Dương Chiếu theo đuổi hiệu quả chân thực lúc quay phim, trước khi quay bà đã nói, vai chính vai phụ đều như nhau, phải đánh thật hết.
Giang Nguyên hoàn toàn không khống chế sức lực, cậu dùng hết sức mà đánh.
Trong lúc cuộc chiến đang diễn ra gay gắt, một tiếng "Cắt" kêu bọn họ ngừng lại.
Đồng thời, Dương Chiếu gầm lên như sấm: "Giang Nguyên! Người cậu muốn đánh là nam chính! Cậu cứ đuổi theo đánh Tạ Niên làm gì!"
Sau đó Dương Chiếu tiếp tục gào: "Lục Viễn cũng vậy! Cậu muốn đánh Giang Nguyên! Đừng chỉ đánh một mình Đào Dịch Nhiên!"
Giang Nguyên buông tay, nghiêng đầu. Cách đó mấy bước, Lục Viễn đang nắm cổ áo Đào Dịch Nhiên, xách cậu ta lên khỏi mặt đất. Lúc này, mũi chân Đào Dịch Nhiên buông thõng trên không, đầu tóc rối bù, không hề có sức đánh trả.
Quả nhiên, Lục Viễn không nỡ đánh cậu! Cho dù là quay phim cũng không nỡ!
Giang Nguyên sầu muốn chết. Đời trước, Lục Viễn được các đạo diễn lớn khen ngợi rằng chỉ cần quay một lần là qua. Bây giờ lại vì cậu mà bộ phim đầu tay đã bị hô "cắt."
Cậu rất hoài nghi, cho dù là đến ngày tận thế, tình yêu của Lục Viễn đối với cậu cũng sẽ không biến mất.
Quá yêu.
Lục Viễn quá yêu cậu!
Giang Nguyên đau lòng nhìn Lục Viễn, tình yêu đậm sâu nhưng cậu lại không thể đáp trả. Phải làm sao mới có thể cứu được anh đây hả, hỡi người bạn tốt Lục Viễn của tôi!
Đồng thời, chân Đào Dịch Nhiên đã mềm nhũn, biết là đang quay phim nhưng cậu ta vẫn bị Lục Viễn dọa, cứ có ảo giác anh đang đánh thật.
Cũng may Dương Chiếu đã kêu "cắt."
Đào Dịch Nhiên cảm thấy như được sống lại, ngước mắt lên: "Lục..."
Chỉ mới nói một chữ, Đào Dịch Nhiên đã bị ánh mắt của Lục Viễn làm sợ đến cứng họng.
Ánh mắt như đang nói “phiền quá”.
Đào Dịch Nhiên sửng sốt.
Cậu ta trời sinh thích đàn ông, lần đầu gặp Lục Viễn đã thấy anh là hình mẫu lý tưởng của mình. Cậu ta cũng đã thăm dò mấy lần nhưng Lục Viễn đều từ chối.
Cậu ta biết anh đã nhìn ra mình là gay, nhưng lại không rõ anh có ghét mình không.
Lục Viễn vẫn xem cậu như những thực tập sinh khác, đối xử như bình thường.
Đây là lần đầu tiên Lục Viễn lộ ra vẻ như không muốn nhìn thấy cậu ta. Đây là do quá nhập vai à?