"Đây là cái gì vậy?" Giang Nguyên giơ tay lên xoa xoa cái dấu màu xanh trên thái dương của cậu.
Màu xanh nhanh chóng lan ra, Giang Nguyên thu tay về, trên ngón tay còn dính một màu xanh mờ mờ.
Giang Nguyên bừng tỉnh.
Là mực!
Chắc lúc viết ca khúc mới, cậu nằm tì lên mới bị dính vào.
Giang Nguyên mở vòi nước ra rửa tay, xoa xoa xoa xoa, cậu chợt ngừng lại, trợn mắt nhìn người cũng đang trừng mình trong gương.
Trán cậu dính mực, vậy có phải Lục Viễn hiểu lầm cậu bị thương nên định kiểm tra chứ không phải muốn hôn cậu??!
Cốc cốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Viễn bên ngoài hỏi: "Giang Nguyên, cậu đang tắm à?"
Lục Viễn còn nói: "Tôi treo quần áo trên cửa, đừng quên đó."
Giang Nguyên nghe tiếng bước chân đi xa, mở cửa, đúng lúc thấy Lục Viễn đi vào bếp.
Trên chốt cửa có treo một bộ đồng phục học sinh cấp hai với hai màu trắng xanh xen kẽ.
Giang Nguyên tắm xong bèn thay đồng phục học sinh, vừa lúc Lục Viễn đã làm xong bữa sáng.
Lục Viễn ngẩng đầu, một nam sinh mặc đồng phục học sinh càng lộ vẻ nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt anh.
Làn da trắng nõn như trứng gà bóc, lông mi vừa dài vừa dày, môi mỏng màu đỏ vừa phải, tóc đen nửa ướt dán vào lỗ tai tinh xảo của cậu.
Sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Lục Viễn chợt nghĩ đến một bình luận trên mạng-----
Cứ dứt khoát cho cậu ta đóng cả hai vai luôn đi, tự đóng vai nữ chính luôn cũng được.
Nghe cũng rất có lý.
Lục Viễn kéo ghế ra: "Ăn điểm tâm đi."
Giang Nguyên vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện vết mực, cậu đi tới bàn cơm rồi ngồi xuống, cầm đũa gắp một cái sủi cảo, vừa cắn vỏ sủi cảo, vừa liếc trộm Lục Viễn.
Lục Viễn không có gì khác thường.
Chắc hiểu lầm thật...
Giang Nguyên nhai vỏ sủi cảo, đột nhiên Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu..."
Giang Nguyên lập tức ngừng nhai, ưỡn thẳng sống lưng: "Tôi thế nào?"
Cằm Lục Viễn hất về phía sủi cảo của Giang Nguyên: "Nhân sắp rơi ra ngoài."
Giang Nguyên cụp mắt, lúc này mới thấy phần nhân kẹp giữa vỏ đang lủng lẳng sắp tuột khỏi hai chiếc đũa.
"..."
Giang Nguyên cúi đầu cắn hết nhân bánh, cậu ra sức nhai, miệng lúng búng hỏi: "Tôi ăn rồi, ok chưa?"
Lục Viễn giật giật mi mắt: "Ừ."
Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
...
Giai đoạn đầu của "Thời thanh xuân" là cảnh vườn trường, địa điểm quay là một trường cấp hai tư thục.
Từ chỗ của Giang Nguyên và Lục Viễn đến trường quay không xa lắm, nửa giờ ngồi xe là đến.
Trên hàng sau của xe MPV, thợ trang điểm dành thời gian tạo hình cho Giang Nguyên, còn cậu thì mơ màng buồn ngủ.
Lý Bành Sinh không khỏi lo lắng, hôm nay là ngày đầu tiên Giang Nguyên vào đoàn, không biết có thuộc kịch bản hay không, dạo này chẳng thấy cậu đọc kịch bản gì cả.
Lý Bành Sinh nhắc khéo: "Nguyên Nguyên, đạo diễn Dương yêu cầu rất cao đó, cậu có muốn xem lại kịch bản không?"
Giang Nguyên không thèm mở mắt, cậu đã thuộc làu làu rồi, lời thoại của ai cũng đọc được vanh vách.
Cậu đáp: "Không cần đâu. Lát nữa anh cũng không cần phải đi theo tôi, tôi có việc muốn nhờ anh làm."
"Gì cơ?"
Lúc này Giang Nguyên mới mở mắt ra, cậu nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa xe, tâm trạng rất tốt, cậu cong mắt: "Anh giúp tôi đi chuyển hộ khẩu."
Lúc Giang Nguyên và Lục Viễn đến phim trường, Dương Chiếu và nữ chính Nhâm Mẫn Mẫn cũng vừa tới.
Trước tòa nhà dạy học có một cây hoa quế rất lớn, Tạ Niên đang ngồi trên băng ghế dưới tàng cây lật kịch bản.
Nghe được tiếng đậu xe, Tạ Niên ngẩng đầu, lập tức thấy được Giang Nguyên bước xuống từ xe MPV.
Giang Nguyên cũng mặc đồng phục học sinh giống cậu ta, trên vai đeo cặp sách đạo cụ, miệng ngậm cây kem màu cam, một bên má phồng lên, miệng cứ động đậy y như con sóc nhỏ vậy.
Khuôn mặt vốn lãnh đạm của Tạ Niên chợt lóe lên ý cười, cậu ta đóng kịch bản lại, chuẩn bị đứng dậy. Lúc này nụ cười trong mắt cậu ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng như thường ngày.
Cách đó không xa, Nhâm Mẫn Mẫn đuổi kịp Giang Nguyên, cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với cậu.
"Giang Nguyên, nghe nói dạo trước cậu nằm viện, không sao chứ?"
Nhâm Mẫn Mẫn đã hợp tác với Giang Nguyên mấy lần, coi như là bạn diễn mà cậu khá quen thuộc. Giang Nguyên nuốt kem, đáp: "Không sao, ổn cả rồi."
Nhâm Mẫn Mẫn trêu ghẹo: "Vậy thì tốt, lát nữa cảnh đầu tiên là cảnh hành động, cậu đừng có mà không đánh được nha."
Giang Nguyên ngừng một lát: "Còn có cảnh hành động?"
Sao cậu không có ấn tượng gì cả?
Nhâm Mẫn Mẫn chớp mắt: "Đúng vậy, cậu phải đánh Lục Viễn đó."
Đến đây Giang Nguyên mới hiểu, ra là đang nói tới cảnh trong canteen.
Trong "Thời thanh xuân", cậu diễn nam ba– một đứa con nhà giàu, ỷ nhà có tiền mà ngang ngược, có danh xưng là "Trùm trường cấp hai". Tuy nhiên, trùm trường thì cũng biết yêu, cậu cực kỳ thích hoa khôi trong, chính là nữ hai trong phim.
Giai đoạn đầu, nữ hai và trùm trường khá mập mờ, không có tiến triển nhưng cũng không phủ nhận mối quan hệ. Nhưng hôm nam chính và nam hai chuyển trường tới, mọi chuyện đã khác.
Nữ hai vừa thấy nam chính đã thẳng thắn cản lại, tỏ tình ngay trước mặt mọi người tại sân tập.
Trùm trường không chịu nổi cơn uất ức này, cậu cắn chăn khóc suốt một đêm, sau đó thề với mặt trời là sẽ trả thù!
Cơ hội tới ngay vào hôm sau.
Trong canteen đông nghịt người, trùm trường cố ý tìm nam chính để dạy cho một bài học, cho anh biết muốn cướp bạn gái của cậu thì kết quả sẽ là mặt mũi bầm dập!