Lục Viễn khẽ đóng cửa lại, anh trở lại giường, cầm điện thoại lên, lại vào khu bình luận của "Tình yêu cuồng nhiệt như Chocolate".
[L] để lại một bình luận: "Không phải không nhìn thấy thì có nghĩa là không cố gắng."
Sáu giờ sáng hôm sau, Lục Viễn thức dậy.
Anh thay đồ xong, đi ra ngoài, nhìn về phía phòng khách trước tiên, quả nhiên Giang Nguyên đã ngủ gục trên sô pha.
Một đống nhạc phổ bày tán loạn trên bàn trà nhỏ, Giang Nguyên không đắp chăn, dựa đầu vào chỗ tựa lưng trên ghế sô pha, hơi nghiêng người ngủ say, còn ôm một bình sữa có cắm ống hút trong ngực.
Bình thủy tinh trong suốt đựng sữa bò, Giang Nguyên chỉ mới uống hai ba ngụm đã ngủ mất.
Lục Viễn rón rén đi qua, nhìn mặt Giang Nguyên, trong mắt lập tức lộ ra ý cười.
...
Giang Nguyên ngủ rất say, đột nhiên, cậu ngửi được mùi bạc hà.
Mùi thơm thoang thoảng rất dễ ngửi, là mùi trên người Lục Viễn.
Chờ đã, mùi trên người Lục Viễn?!
Cậu đang nằm mơ à? Nếu không sao trong phòng cậu, trên giường cậu lại có mùi của Lục Viễn?
Giang Nguyên lập tức tỉnh dậy.
Xuất phát từ trực giác trời sinh của động vật nhỏ, cậu không mở mắt hẳn mà chỉ hé thành một cái khe nhỏ, lặng lẽ quan sát trước.
Trong tầm mắt mơ hồ của cậu, gương mặt của một thanh niên đang đến gần, dần rõ ràng hơn.
Đúng là Lục Viễn!!!!
Giang Nguyên bối rối, Lục Viễn đang làm gì vậy? Sao anh ấy lại kề sát mặt vào cậu vậy?
Chẳng lẽ...
Đầu óc Giang Nguyên trở nên trống rỗng.
Chẳng lẽ Lục Viễn muốn hôn trộm cậu!
Giang Nguyên căng thẳng.
Hôn cậu.
Lục Viễn muốn hôn cậu!
Làm sao đây?
Cậu nên làm gì bây giờ?
Chỉ cần mở mắt ra là có thể ngăn anh lại, nhưng chắc chắn Lục Viễn sẽ lúng túng! Quan trọng là, ngăn cản Lục Viễn hôn thì cậu sẽ không thể giả ngu không biết tình cảm của Lục Viễn nữa.
Bây giờ cậu tuyệt đối không được mở mắt ra!
Đầu óc Giang Nguyên rối bời, mùi bạc hà ngày càng đậm, thậm chí Giang Nguyên còn có thể cảm giác được hơi thở của Lục Viễn rất rõ ràng.
Mát lạnh, gần gũi, phun lên trán, mí mắt, chóp mũi, còn có... môi của cậu.
Nơi mà Lục Viễn muốn hôn là... miệng à...
Lần đầu hôn mà Lục Viễn đã chơi nặng đô vậy rồi à?
Nếu là hôn lên tóc, lên trán gì đó, có lẽ cậu còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tuyệt đối không được hôn môi!
Giang Nguyên sắp nổ tung!
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu lấy mông làm chuẩn, chân đạp một cái, trượt người xuống.
Có rồi!
Chỉ cần cậu trượt xuống đất, há không phải là có thể hợp lý mà "ngã" tỉnh sao!
"Rầm!"
"A!"
Một giây sau, hai âm thanh vang lên cùng lúc, nửa người trên của Giang Nguyên nằm trên sô pha, cái mông lơ lửng giữa khoảng không, một chân đang đạp lên cái bàn trà nhỏ, đau đến mức cậu vô thức đưa tay ra ôm lấy ngón chân.
Lúc này, một dòng nước lan ra trên ngực Giang Nguyên, có đồ vật gì đó rơi xuống thảm kêu loảng xoảng.
Giang Nguyên "thuận theo tự nhiên" mở to mắt, trong mắt ngân ngấn lệ, hốc mắt cũng hồng hồng.
Phía trên cậu, tay trái của Lục Viễn dừng trên không trung, anh khom người nhìn cậu, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Giang Nguyên không giải thích, chỉ cúi xuống nhìn trước ngực mình, đồ ngủ đã ướt hết, nửa trong suốt dán chặt vào ngực cậu, còn tản ra mùi sữa thơm thoang thoảng.
Giang Nguyên: "..."
Cậu cạn lời, nhưng dù sao cũng đã tự cứu mình ra khỏi miệng Lục Viễn!
Đáng giá!
Giang Nguyên xuýt xoa, ngẩng lên hỏi Lục Viễn: "Là do tôi ngủ quá say nên anh bắt buộc phải vào gọi tôi dậy ăn sáng sao?"
Cậu lo Lục Viễn không tìm được lý do nên còn nghĩ sẵn giúp anh.
Ánh mắt Lục Viễn không nghiêng không lệch mà nhìn vào chỗ nửa ẩn nửa hiện của Giang Nguyên. Anh dời mắt đi, nắm cánh tay của Giang Nguyên mà kéo cậu lên: "Đây là phòng khách..."
"Đã xác minh, mời mở cửa."
Tiếng khóa thông minh ngắt lời Lục Viễn. Lý Bành Sinh, Viên Viên Viên và hai thợ trang điểm xách túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Lý Bành Sinh còn đang nói: "Chín giờ quay, nửa giờ trang điể..."
Chợt cậu ấy im bặt.
Viên Viên Viên và hai thợ trang điểm đang định vào cửa, Lý Bành Sinh đã lùi về rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Nguyên đã nghe thấy giọng Lý Bành Sinh, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ngủ ở phòng khách.
Nháy mắt, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nghĩ nhiều rồi, Lục Viễn còn chưa mất lý trí tới mức vào tận phòng hôn cậu.
Lục Viễn kéo Giang Nguyên đứng lên, cậu mặc cái áo ướt nhẹp nhìn về phía huyền quan. Kết quả không thấy ai cả, cậu khó hiểu hỏi: "Người đâu?"
Lục Viễn chỉ nói: "Cậu đi thay đồ trước đi, bảy giờ rưỡi xuất phát."
Giang Nguyên gật đầu, cầm nhạc phổ trên bàn trà lên rồi về phòng.
Lục Viễn ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của bình sữa bò trên đất rồi đi mở cửa.
Cửa mở, anh thấy Lý Bành Sinh đang xách quần áo, đứng một mình ngoài cửa. Lý Bành Sinh nghe tiếng mở cửa bèn quay đầu lại, ánh mắt tránh né nhưng miệng vẫn cười: "Viên Viên và thợ trang điểm đã về xe trước, lát nữa lên xe trang điểm sau cũng được."
Lục Viễn nói: "Bảy rưỡi chúng ta đi, Giang Nguyên mới bị ngã, cả người bị ướt nên phải đi tắm trước."
Lý Bành Sinh chớp mắt mấy cái, vừa rồi là Giang Nguyên bị ngã? Không phải...
Cậu ấy thầm mắng mình nghĩ nhiều, lập tức đưa quần áo qua: "Được rồi, vậy các cậu cứ thay quần áo, tôi đi xuống trước."
Lục Viễn nhận quần áo, đóng cửa lại.
---
Trong phòng tắm, Giang Nguyên cởi đồ được nửa mới chợt dừng lại, đi tới trước gương nhéo nhéo má trái.