Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 41: Anh ấy sẽ cưới một người khác

Hề Mạn bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, "Em học theo Hoa tiên sinh ở phương diện này, không khéo tay bằng Tịch Dao, vẽ không tốt, anh Ba cũng đừng chê cười em."

Thẩm Ôn buộc chiếc móc lên chìa khóa xe, ngón tay vuốt ve vài cái, đáy mắt hiện ra ấm áp: "Đẹp."

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái xinh đẹp, hai gò má nhuộm màu hồng nhạt.

Cô vén mái tóc lung tung trên trán: "Anh Ba thích là tốt rồi."

Vòng đu quay chậm rãi đi xuống.

Thẩm Ôn nhìn cô thật sâu, trong mắt có chút nhu tình.

Không biết qua bao lâu, anh phút chốc mở miệng: "Mạn Mạn, anh Ba hi vọng em có thể giống như bây giờ, mãi ở bên cạnh anh."

Hề Mạn sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.

Anh đây là, định cầu hôn sao?

Cô yên lặng làm động tác nuốt nước bọt, nhất thời có chút khẩn trương.

Lúc này, vòng đu quay đã đến điểm dừng.

Nhân viên công tác mở cửa.

Thẩm Ôn nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi."

Anh dẫn đầu đi ra ngoài.

Hề Mạn đi theo phía sau, u oán nhìn thoáng qua nhân viên công tác mở cửa.

-

Sau khi đưa Hề Mạn về nhà, xe Thẩm Ôn dừng ở ngoài cửa lớn, không tắt máy.

Anh liếc mắt nhìn Hề Mạn ở ghế phụ: "Hôm nay chơi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút."

Hề Mạn hiểu được, anh định trực tiếp quay về Thẩm gia.

Hề Mạn nhu thuận lên tiếng, cởi dây an toàn, yên lặng xuống xe.

Trước khi đóng cửa, cô nói: "Anh Ba lái xe chậm một chút."

Nhìn xe Thẩm Ôn đi xa, Hề Mạn cúi đầu đá hòn đá bên chân, từng bước một vào trong phòng.

Cô thoạt nhìn ỉu xìu, giống như quả bóng xì hơi.

Trong phòng khách, dì Mạc nhìn thấy cô, thân thiết hỏi: "Hề tiểu thư không phải cùng tiên sinh đi chơi sao, sao lại không vui?"

Hề Mạn lại cười: "Không có, hôm nay rất vui, chỉ hơi mệt thôi."

Dì Mạc nhìn ra phía sau: "Tiên sinh đâu?"

"Ngày mai người nhà họ Thẩm tổ chức sinh nhật cho anh ấy, anh Ba đã về rồi." Hề Mạn cười nói với dì Mạc, "Hôm nay dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút, con lên lầu trước."

Vừa tới lầu hai, Hề Mạn nhìn thấy đèn trong thư phòng Thẩm Ôn sáng lên.

Hôm nay anh Ba cùng cô ra ngoài chơi một ngày, chẳng lẽ đèn này là buổi sáng anh mở ra quên tắt?

Dì Mạc ngoại trừ sáng sớm quét dọn vệ sinh ra, bình thường rất ít khi lên lầu hai, khẳng định là dì không phát hiện.

Hề Mạn đẩy cửa thư phòng đi vào, sờ công tắc bên cạnh, tắt đèn.

Cô đang muốn đóng cửa đi ra, nghe được một tiếng nhắc nhở tin nhắn wechat, cùng lúc đó, màn hình máy tính trên bàn sáng lên.

Anh Ba bình thường cẩn thận như vậy người, gần đây như thế nào có chút lơ đễnh, hôm nay trước khi ra cửa vậy mà ngay cả máy tính cũng không tắt.

Hề Mạn một lần nữa bật đèn lên, đi đến trước bàn máy tính.

Giao diện chat wechat của Thẩm Ôn lơ lửng giữa máy tính.

Cùng lúc đó, cái tên quen thuộc xuất hiện trước mắt Hề Mạn: Tiết Thu Nghiên.

Tay Hề Mạn đặt trên con chuột, động tác tắt máy nhất thời rút về, lật lịch sử nói chuyện phiếm của Thẩm Ôn và Tiết Thu Nghiên lên trên, là lịch sử nói chuyện đêm qua của bọn họ.

Hề Mạn biết như vậy là không đúng, nhưng vẫn không khống chế được, đọc từng cái một.

Tiết Thu Nghiên: [Ảnh chụp]

Tiết Thu Nghiên: [A Ôn, bộ lễ phục này đẹp không, lúc chúng ta đính hôn, em sẽ mặc bộ này, anh cảm thấy thế nào?]

Thẩm Ôn: [Em thích là tốt rồi.]

Tiết Thu Nghiên: [Bên em bàn giao công việc không còn nhiều lắm, kế hoạch tháng sau về nước.]