Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 42: Anh ấy sẽ cưới một người khác

Tiết Thu Nghiên: "Cha em nói, ngày mốt sau tiệc sinh nhật của anh, chờ khách khứa đi hết sẽ cùng người nhà anh bàn chuyện đính hôn của chúng ta."

Thẩm Ôn mười phút không có trả lời.

Tiết Thu Nghiên: [Bây giờ nếu anh muốn đổi ý, vẫn còn kịp.]

Lại cách trọn một giờ.

Thẩm Ôn: [Ngày em về nước, anh ra sân bay đón em.]

Tiết Thu Nghiên: [Được, nhớ mua hoa.]

Tiết Thu Nghiên: [Em thích hoa bách hợp, anh biết mà.]

Thẩm Ôn: [Ừ.]

Thẩm Ôn: [Ngày mai còn phải làm việc, nghỉ ngơi sớm một chút.]

Tiết Thu Nghiên: [Ngủ ngon, vị hôn phu của em.]

Tiết Thu Nghiên: [Chờ mong được gặp lại anh!]

Đầu óc Hề Mạn bối rối trong chớp mắt, cả người giống như bị sét đánh trúng, dưới chân suýt nữa không đứng vững.

Thì ra anh và Tiết Thu Nghiên đã bàn bạc đính hôn, mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả.

Hề Mạn nghĩ mãi không ra, rõ ràng cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia, rõ ràng trên nhẫn có khắc tên hai người bọn họ.

Hôm nay anh còn dẫn cô đi ngồi đu quay, nói hy vọng mình vẫn luôn ở bên anh.

Nhưng tại sao bây giờ anh lại đính hôn với người khác?

Hề Mạn thất hồn lạc phách đi ra ngoài, không cẩn thận đá vào thùng rác bên cạnh.

Cô cụp mắt, thoáng nhìn hộp nhẫn quen thuộc trong thùng rác.

Đầu ngón tay cô run rẩy, khom lưng nhặt lên.

Hộp nhẫn mở ra, đồ vật nằm bên trong, rõ ràng chính là chiếc nhẫn kim cương lúc trước cô đã nhìn thấy.

Anh ném chiếc nhẫn kim cương muốn tặng cho cô, lựa chọn đính hôn với Tiết Thu Nghiên.

Hề Mạn rốt cuộc đỏ hốc mắt.

Trách không được, cô luôn cảm thấy gần đây Thẩm Ôn trốn tránh cô.

Hôm nay anh dẫn cô đi chơi, rốt cuộc là có ý gì?

Trước khi đính hôn với người khác, bồi thường cho cô một chút sao?

"Mạn Mạn, anh Ba hi vọng em có thể vẫn giống như bây giờ, ở bên cạnh anh."

Hề Mạn giờ này khắc này, mới lĩnh ngộ được trọng điểm của những lời này.

Thẩm Ôn hy vọng, cô có thể cùng anh bảo trì quan hệ như bây giờ, vẫn ở bên cạnh anh.

Anh đã muốn cưới người khác, còn muốn cô ở cùng anh.

Quan hệ của bọn họ bây giờ, rốt cuộc là cái gì?

-

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt theo khe hở rèm cửa sổ chiếu vào một ít.

Hề Mạn nằm ở trên giường trong phòng ngủ, cả người cuộn tròn cùng một chỗ.

Bảy năm trước, cô đã mất tất cả.

May mắn Thẩm Ôn thu lưu cô, để cô không đến mức cô đơn bất lực.

Mấy năm nay, cô sợ nhất là trong cuộc sống xảy ra gợn sóng, vẫn muốn sống an ổn, lại cũng không thể như ý nguyện.

Thẩm Ôn muốn đính hôn với Tiết Thu Nghiên, nhưng vẫn gạt cô.

Hề Mạn muốn tức giận, lại phát hiện mình không có lập trường.

Hai người bọn họ chưa bao giờ là quan hệ yêu đương.

Anh ta chọn kết hôn với ai là tự do của anh ta.

Muốn gả cho Thẩm Ôn, là hy vọng xa vời của một mình cô mà thôi.

Điện thoại di động bên gối rung lên, Hề Mạn cầm lên nhìn, là Thẩm Tịch Dao gọi điện thoại cho cô.

Trong lòng Hề Mạn nặng nề, có chút không muốn nói chuyện.

Cô tắt tiếng di động, đặt sang một bên.

Thẩm Tịch Dao lại liên tục gọi mấy cuộc, Hề Mạn dường như không phát giác, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Một giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, mịt mờ nhuộm ướt góc gối.

-

Nhà lớn Thẩm gia.

Trong phòng khách, Thẩm Ôn nói với Thẩm lão gia mình muốn kết hôn với Tiết Thu Nghiên, người nhà họ Tiết ngày mai sẽ đến bàn bạc chuyện đính hôn.

Thẩm Tịch Dao đứng ở cửa hậu viện, nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng khách, liên tục gọi vài cuộc điện thoại cho Hề Mạn cũng không gọi được, lòng nóng như lửa đốt.