Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 27: Cô thật sự chơi không lại

"..."

Mấy bạn học yên lặng xem náo nhiệt trong phòng học thật sự không nhịn được, cầm sách che mặt, ghé vào trên bàn, bả vai rung rung kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức cười nhẹ ra tiếng.

Phát hiện động tĩnh phía dưới, chóp tai Hề Mạn nhất thời có chút nóng, hận không thể xông lên xé nát cái miệng của Giản Chước Bạch.

"Cười cái rắm!"

Giản Chước Bạch đảo qua đám người kia, trực tiếp ngồi ở chỗ Hề Mạn, bắt đầu làm bài tập.

Khi đó Giản Chước Bạch và Hề Mạn thường xuyên đấu võ mồm, mọi người đã thấy nhưng không thể trách, đề tài này trôi qua rất nhanh.

Khó có được tiết thể dục, các bạn học nói chuyện phiếm, người thì đọc sách, còn có người cầm điện thoại di động trộm chơi game.

Trên bục giảng, Hề Mạn và bạn cùng bàn đang nói chuyện phiếm.

Sau đó không biết nói như thế nào tới động vật nhỏ, Hề Mạn nói: "Sau này mình muốn nuôi một con chó, tên mình đều nghĩ kỹ rồi."

Cô lấy phấn viết tên lên bảng đen: Hề Dật.

Giản Chước Bạch ngẩng đầu nhìn một cái, lưng tựa vào lưng ghế sau, trực tiếp cười khẽ.

Cô bạn ngồi cùng bàn hỏi: "Đây không phải tên người sao?"

Hề Mạn: "Trước kia mình muốn có một đứa em trai, có thể sai khiến nó, để nó đi đông nó không dám đi tây. Đáng tiếc, cha mẹ mình chỉ có một mình mình, mình đã nghĩ, đơn giản nuôi một con chó làm em trai nhỏ là được rồi."

Bạn cùng bàn không nói gì: "Nào có ai nuôi chó làm em trai?"

"Sao lại không có, còn có người nuôi chó làm con mà."

"... Cũng đúng."

Hề Mạn lau đi hai chữ trên bảng đen, thấy Giản Chước Bạch còn chưa chép xong, cô có chút không kiên nhẫn bước xuống: "Cậu xong chưa?"

Giản Chước Bạch viết đáp án cuối cùng, giao quyển bài tập cho cô, ngón tay rõ ràng thưởng thức cây bút máy màu hồng nhạt của cô: "Được rồi."

Hề Mạn mở sách bài tập ra liếc mắt một cái, mày nhíu lại, sau đó mở sách bài tập của hai người ra, ngón trỏ trắng nõn xinh đẹp hơi cong, gõ một chút ở trên bài tập: "Đầu óc của cậu, có phải không quá thông minh hay không?"

"Hả?" Giản Chước Bạch khó hiểu nhìn sang, mí mắt đột nhiên nhảy dựng.

Anh nhìn đáp án kiểm tra một của Hề Mạn, lại viết đầy đề kiểm tra hai của mình.

Giản Chước Bạch cảm thấy, bình thường mình sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Thật sự là vừa rồi khi cô nói muốn nuôi một con chó tên Hề Dật đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

Không khí đọng lại hai giây, Giản Chước Bạch cọ cọ chóp mũi: "Nếu không, đợi tôi viết lại lần nữa?"

"Quên đi." Hề Mạn khép hai tập đề lại, "Giáo viên thấy tên của cậu vốn cũng sẽ không chấm chữa, cậu viết thế nào cũng được."

Giản Chước Bạch cười một tiếng: "Biết thầy không xem, tại sao mỗi lần cậu vẫn cố chấp thu bài tập của tôi?"

Thần sắc Hề Mạn hơi giật mình, khi thiếu niên nhấc mí mắt nhìn qua, cô cầm tập đề xoay người, tránh khỏi tầm mắt của anh: "Tôi chỉ hy vọng cậu có thể dùng thời gian cùng tinh lực vào học tập, đừng luôn nghĩ mấy chuyện linh tinh vô bổ."

Lười biếng để ý đến anh, Hề Mạn ôm bài tập đưa đến văn phòng.

Đi ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua đầu cầu thang, cô thấy Giản Chước Bạch dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt nhìn cô không tốt lắm.

Hề Mạn giả vờ không nhìn thấy, lướt qua anh đi về phía trước.

Tiểu công chúa nhà họ Hề được nuông chiều từ bé, cho dù buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh đơn giản nhất vẫn không che giấu được khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất cao quý của cô.