Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 26: Cô thật sự chơi không lại

Điềm Điềm thật cao hứng, đang muốn đồng ý lại nghĩ đến cái gì bèn lắc đầu: "Con sắp lên tiểu học rồi, bề bộn nhiều việc. Chú mang về nuôi đi, như vậy sau này chú về đến nhà sẽ không còn ở một mình nữa."

Lời nói ngây thơ của cháu gái khiến cho biểu tình của Giản Chước Bạch khựng lại, trong mắt xẹt qua một tia nhu hòa.

Một số suy nghĩ được gợi lên, một số đoạn ký ức nhỏ vụn trong đầu nhanh chóng ghép lại.

Nhớ rõ đó là khi mới khai giảng lớp 11 không bao lâu.

Thầy giáo tiết thể dục kia không có ở đây, bạn học trong lớp tự do hoạt động.

Buổi chiều giữa hè, mặt trời giống như một quả cầu lửa lớn, ngay cả trong không khí cũng lộ ra khô nóng.

Giản Chước Bạch và Tần Phó chơi bóng rổ một lát, thật sự cảm thấy nóng, cầm nửa chai coca lạnh trở về phòng học.

Khi đó anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhưng mỗi lần vào lớp đều thích đi cửa trước.

Bởi vì Hề Mạn ngồi ở hàng đầu, anh thích đi qua chỗ ngồi của cô, nhìn xem cô đang làm gì.

Mỗi lần thi đều nằm trong top 3, cô là ủy viên học tập trong lớp.

Ngày đó Giản Chước Bạch đẩy cửa đi vào, cô và bạn cùng bàn đang đứng trên bục giảng, sửa sang lại tập bài tập cả lớp nộp lên.

Thấy anh, biểu cảm của Hề Mạn kéo xuống: "Giản Chước Bạch, cậu lại không có nộp bài tập toán học!"

Cô chỉ có lúc phải thu bài tập mới có thể chủ động nói chuyện với anh.

Giản Chước Bạch cười cười, tính tình tốt nói: "Được, tôi sẽ làm."

Anh đi qua, vươn tay về phía cô.

Hề Mạn đã quen với bộ dạng này của anh, biết nhiều lời vô ích, tùy tiện cầm bài tập cho anh: "Chép kiềm chế một chút."

Giản Chước Bạch liếc nhìn cái tên trên đó, đặt lại, lần nữa vươn tay: "Tôi chỉ nhìn của cậu thôi, của những người khác tôi chướng mắt."

Có bạn học ở đây, cô lười cãi nhau với anh, đành phải tìm quyển bài tập của mình cho anh.

Giản Chước Bạch cầm lấy xoay người muốn đi, nghe thấy cô không tình không nguyện lầm bầm một câu: "Mỗi lần chỉ làm đề trắc nghiệm, có cái gì có thể chép, ABC thì tùy tiện chọn là được, dù sao cái gì cũng không biết."

Giản Chước Bạch nhíu mày, quay lại: "Hả?"

Giọng nói của Hề Mạn rất nhỏ, không ngờ vậy mà anh lại nghe thấy, đồng tử kinh ngạc bất giác mở to một chút.

Khuỷu tay của Giản Chước Bạch chống trên bàn giáo viên, thân thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt anh tuấn kia kề sát vào cô.

Thân thể Hề Mạn cứng đờ, hô hấp cũng nhẹ nhàng trầm xuống.

Anh vận động xong mới vừa rửa mặt, sợi tóc đen nhánh dính hơi nước tùy ý rũ xuống lông mày, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mà gợi cảm, giờ phút này cong lên độ cong cực khó nhận ra.

Đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp kia đang hứng thú đánh giá cô.

Hề Mạn bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, đôi mày thanh tú nhíu lại, trừng anh: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Đôi mắt của Giản Chước Bạch nheo lại: "Tôi không nghe lầm chứ, thân là ủy viên học tập, lại có thể dạy tôi viết lung tung đáp án lên bài tập?"

Anh tiếc nuối thở dài một tiếng, "Vậy không được, con người tôi đối với học tập luôn luôn rất nghiêm túc."

Hề Mạn nghe anh nói tới cạn lời, cười nhẹ: "Vậy sao câuu còn nhìn bài của tôi?"

Giản Chước Bạch: "Lúc tôi xem bài tập của cậu chính là lúc nghiêm túc học tập nhất."

"... Cậu giữ chút mặt mũi đi!"

"Giữ thể diện thì sau này cậu có thể chủ động nói chuyện với tôi nhiều hơn?"

"Không thể."

"Vậy thì không cần, như vậy tôi có thể chủ động tìm cậu nói chuyện."