Ở nước ngoài mấy năm nay, anh thường ảo tưởng, nếu như anh và Hề Mạn có một ngày cũng có thể giống như anh hai và chị dâu, anh hẳn là không có gì tiếc nuối.
Đứng dậy từ trong nhà đi ra, anh một mình tản bộ dọc theo đường vành đai yên tĩnh của khu biệt thự.
Gió lạnh thổi đến người hơi say, bước chân anh cũng dần chậm lại.
Không biết tại sao đã đến trước cửa nhà Thẩm Ôn.
Giản Chước Bạch sửng sốt, không nhìn vào bên trong, nhanh chóng cất bước đi về phía trước.
Dường như chỉ cần anh không nhìn, bên trong sẽ không có hình ảnh mà anh không muốn nhìn thấy.
Đi tới đi lui, anh cảm giác phía sau giống như có vật nhỏ gì đó đi theo mình.
Giản Chước Bạch dừng bước, quay đầu nhìn lại, là một con chó nhỏ lông dài không biết từ đâu chui ra.
Xám trắng tạp sắc, rất gầy, cả người bẩn thỉu.
Anh quỳ gối ngồi xổm xuống, dưới đèn đường, bóng dáng của anh vừa vặn che khuất cả người chú chó nhỏ.
Giản Chước Bạch đưa tay muốn sờ nó, chó con đột nhiên có chút sợ hãi, rụt rè lui về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn với hắn.
Giản Chước Bạch buồn cười: "Sợ anh? Vậy nhóc đi theo anh làm gì?"
"Một mình lẻ bóng, ngay cả bạn cũng không có." Anh cô má, hứng thú nhìn nó, "Người anh em, nói xem, làm sao nhóc lại lăn lộn thành bộ dáng chó này?"
Chó con: …
Giản Chước Bạch sờ sờ túi áo, trên người không có gì ăn.
Anh muốn ôm chú cún nhỏ về nhà cho ăn, con chó nhỏ này lại mẫn cảm không cho người chạm vào.
Giản Chước Bạch hết cách, dứt khoát đứng lên: "Mặc kệ nhóc đó."
Anh cất bước tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu, lập tức phát hiện con chó kia còn đi theo phía sau mình, giống như keo dính người.
Trái tim của Giản Chước Bạch cũng mềm mại xuống, mặc cho nó đi theo.
Về đến nhà, anh quay đầu nhìn, con chó nhỏ dừng ở ngoài cửa lớn, trông mong nhìn anh, cũng không dám bước vào bên trong thêm một bước.
Cũng không biết con chó này đã trải qua cái gì, cư nhiên cẩn thận từng li từng tí như thế.
Giản Chước Bạch vào nhà lấy chút đồ ăn, quay lại cửa chính đặt trước mặt nó.
Cún con thò cổ thử ăn một miếng, thấy không bị đánh mới đến gần một chút.
Nó đói khủng khϊếp, ăn ngấu nghiến.
Giản Chước Bạch lại đi lấy cho nó chút nước.
Chờ sau khi ăn uống no đủ, Giản Chước Bạch lại đưa tay sờ nó, nó không trốn nữa, còn thân mật liếʍ bàn tay Giản Chước Bạch.
Nhìn sức mạnh lấy lòng người của nó lúc này, Giản Chước Bạch nghĩ đến nhóc này vừa rồi không cho anh sờ, tức giận xoa xoa thân thể lông xù của chó con một cái: "Có sữa thì là mẹ, đầu năm nay, ngay cả chó cũng học được xu thế đón hướng gió."
Đã bẩn thành như vậy, còn cọ lên người anh.
Một tay Giản Chước Bạch ôm nó lên, sải bước đi vào nhà.
Trong phòng khách, Điềm Điềm đang xem phim hoạt hình, phát hiện động tĩnh chạy tới, vẻ mặt hưng phấn: "Oa, có chó con!"
Điềm Điềm đưa tay muốn ôm, Giản Chước Bạch vội né tránh: "Bẩn, chú tắm cho nó trước đã."
"A." Điềm Điềm ngoan ngoãn đáp lời, đi theo vào nhà vệ sinh, thấy Giản Chước Bạch bỏ nước nóng vào bồn tắm cho chó.
Xối liên tục lần, nước trong chậu mới bắt đầu trong suốt.
Lúc này Giản Chước Bạch mới phát hiện, con chó này không phải xám trắng tạp sắc, mà là thuần trắng.
Anh dùng khăn lông quấn con chó nhỏ lại, sấy khô bộ lông dài kia.
Vật nhỏ này, lớn lên nhất định sẽ rất đẹp mắt.
Giản Chước Bạch nhìn cháu gái nhỏ: "Ngày mai bảo dì mang nó đi kiểm tra sức khỏe, không có bệnh gì thì ở nhà chơi với con."