Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 24: Định về theo đuổi Hề Mạn?

"Anh là chủ tịch kiêm tổng giám đốc, bình thường bận rộn căn bản không có thời gian ở bên chị dâu em. Hôm nay em trở lại tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, anh còn có thể thoải mái. Vẫn là hai chúng ta tốt như vậy, anh em đồng lòng như hổ mọc thêm cánh."

Giản Chước Bạch bưng ly rượu tản mạn dựa vào lan can, gió thổi, cà phơ cà phất nói: "Em cũng không nhìn ra anh muốn đồng lòng với em, chỉ thấy anh muốn ném sạp cho em, tự mình trốn thanh nhàn. Đừng tưởng rằng em không biết, anh với chị dâu định đi du lịch, lộ trình đều đã lên kế hoạch xong."

"Cái này mà em cũng biết?"

"Cháu gái nhỏ của em nói cho em biết."

Giản Quý Bạch bật cười: "Đứa nhỏ Điềm Điềm này, đã nói là giữ bí mật rồi."

Nói chuyện thêm một lúc, hai anh em đi thang máy xuống lầu.

Giản Quý Bạch: "Uống rượu rồi, tối nay ở lại đây đi, về Giản Khê Đình cũng vắng ngắt. Bên này phòng em ở, chị dâu em vẫn giữ cho em, đồ đạc của em vẫn còn."

"Ừm."

Giản Quý Bạch lại hỏi anh: "Lúc trước thúc giục em về nước, em nói bên kia làm ăn bận rộn, bây giờ lại tự mình chịu ngoan ngoãn trở về, có phải phát hiện không thể quên tình, định cướp Hề Mạn về không?"

Giản Chước Bạch không nói gì liếc mắt nhìn anh trai: "Anh là tên già khú đế rồi, cũng nhiều chuyện như vậy?"

"Cái gì gọi là bát quái, anh đây là quan tâm em trai. Là anh ruột của em, anh đương nhiên ngóng trông em cưới vợ lập gia đình, hoàn thành chung thân đại sự."

Từ trong thang máy đi ra, Giản Quý Bạch cùng anh đi vào phòng khách, "Nếu em còn chưa nghĩ ra cách theo đuổi, anh có thể truyền thụ cho em chút kinh nghiệm của người từng trải.

"Anh?" Giản Chước Bạch ngồi xuống sô pha, tựa lưng vào thành ghế. .

Anh đánh giá Giản Quý Bạch từ trên xuống dưới một phen, vẻ mặt viết: Anh không đáng tin.

Giản Quý Bạch tức giận: "Thằng nhóc nhà em khinh thường ai vậy, anh bây giờ là vợ chồng hòa thuận, con cái song toàn!"

Mộ Du Vãn đang ở phòng bếp làm một ít điểm tâm, nghe được tiếng nói chuyện, bưng ra một ít: "Bánh trứng mới ra lò, hai người nếm thử mùi vị thế nào."

Cô đeo tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, điềm tĩnh dịu dàng, cười rộ lên hiền lành lại thân thiết.

Giản Chước Bạch ngẩng đầu nhìn qua: "Chị dâu, anh trai em nói anh ấy muốn truyền thụ kinh nghiệm cho em, dạy em cách theo đuổi con gái, chị cảm thấy em có cần thiết bái sư không?"

Mộ Du Vãn nhìn Giản Quý Bạch, suy nghĩ: "Nếu em thật sự muốn học, sau khi nghe xong nhớ làm ngược lại cách của anh ấy, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.

Giản Quý Bạch: "..."

Giản Chước Bạch nở nụ cười: "Anh, chị dâu em là người dịu dàng nhã nhặn lịch sự nhất, chị ấy cũng không hài lòng với thủ đoạn theo đuổi người khác của anh, anh cũng nghĩ lại đi. Nếu không dù chị dâu tính tình tốt, chỉ sợ anh cũng không có cơ hội để vợ chồng ân ái, con cái song toàn."

"Em biết cái quái gì!"

Giản Quý Bạch trừng mắt nhìn anh, nắm tay Mộ Du Vãn đi vào bếp, "Đang làm gì, anh giúp em."

"Nay thử làm một số món dimsum mới."

"Nhìn hình dạng không tệ, chờ anh chụp chút ảnh, gửi cho cậu em vợ Mộ Du Trầm của anh."

"Anh gửi cho thằng bé làm gì?"

"Đây chính là dimsum vợ anh tự tay làm, làm cho cậu ta hâm mộ tới chết!"

"..."

Trong phòng bếp thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền ra, không khí ấm áp hạnh phúc nói không nên lời.

Giản Chước Bạch ngồi một mình trên sô pha, liếc mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.