Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 28: Cô thật sự chơi không lại

Giản Chước Bạch theo sau: "Hề Mạn, sau này cậu nuôi chó làm em trai cũng được, nhưng ngàn vạn lần không thể là con trai."

"Tại sao?"

Thiếu niên cà lơ phất phơ: "Có một con chó làm em vợ tôi, tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận, chó làm con thì không được, không chấp nhận được."

Hề Mạn dùng sức đạp anh một cước, thở hổn hển: "Cậu có bệnh hả, tôi nuôi chó liên quan gì đến cậu!"

"Hiện tại có thể không phải chuyện của tôi nhưng sau này lại khó nói."

Hề Mạn trầm mặc một lát, vẫn quyết định nói rõ ràng với anh: "Giản Chước Bạch, chúng ta nói chuyện đi."

"Được."

Anh bỗng dưng tiến lên hai bước, thân hình cao gầy hoàn toàn bao phủ cô dưới cái bóng của mình.

Thân thể hai người kỳ thật không có trực tiếp chạm vào nhau, lại khiến cho Hề Mạn không hiểu sao đỏ mặt, tim cũng đập nhanh theo.

Trong lúc mơ hồ, cô giống như cũng nghe được tiếng tim đập của Giản Chước Bạch, so với cô còn nhanh hơn.

Hề Mạn lại quát anh: "Dựa quá gần, cậu lui về phía sau, cách xa tôi một chút!"

Giản Chước Bạch bị mùi vị ngọt ngào trên tóc cô làm rối loạn tâm tư, anh cực lực che giấu sự khẩn trương không biết vì sao dâng lên, yết hầu gợi cảm nhô lên chậm rãi trượt xuống. Cuối cùng quả thật nghe lời cô, thoáng lui về phía sau một bước, nhưng vẫn là đức hạnh lưu manh kia: "Nói chuyện gì?"

Hề Mạn mím môi, cuối cùng chỉ có thể nghiêm túc nói: "Giản Chước Bạch, cậu rất tốt, nhưng hồi cấp ba tôi không có ý định yêu sớm."

"Như vậy à?"

"Ừm, cho nên thật xin lỗi, cậu đừng kiên trì nữa, học tập chăm chỉ mới là chuyện chính!"

"Được, vậy cứ như vậy đi, chờ sau khi thi tốt nghiệp trung học cậu sẽ đồng ý với tôi."

Hề Mạn đang muốn gật đầu, bỗng dưng phản ứng lại, trợn tròn mắt: "Ai nói sau khi thi đại học tôi sẽ đồng ý với cậu, tôi không có ý đó!"

Giản Chước Bạch dựa vào lan can, miễn cưỡng nhướng mí mắt: "A, vậy cậu định đáp ứng tôi ngay bây giờ? Hề Mạn, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta bây giờ là học tập thật tốt, không thể nghĩ gì khác."

Hề Mạn: "..."

Cô phát hiện thành tích của người này không được tốt lắm, nhưng bàn về cách chơi, da mặt dày, cô thật sự chơi không lại.

Muốn mắng anh hai câu hả giận, cô há miệng mới phát hiện lượng từ vựng mắng chửi người của mình có bao nhiêu cằn cỗi.

Cuối cùng nhổ một câu "Đồ chó" rồi nhanh chóng chạy đến không thấy bóng dáng, lại chọc cho Giản Chước Bạch vui vẻ tại chỗ.



"Chú ơi! Chú à!" Điềm Điềm kéo ống tay áo của Giản Chước Bạch lay động.

Giản Chước Bạch phục hồi tinh thần lại, mới phát giác mình đang cười.

Khóe môi anh nhếch lên, rũ mắt hỏi: "Sao vậy?"

Điềm Điềm ôm con chó nhỏ đưa tới: "Con chó nhỏ này sau này cho chú nuôi, chú đặt tên cho nó đi."

Giản Chước Bạch đưa tay xoa xoa, nhướng mày: "Vậy, gọi là thằn lằn đi."

——

Hề Mạn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ban đêm lại mơ hồ mơ thấy một ít chuyện cấp ba, trong lúc hoảng hốt cô giống như lại về tới thời thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên kia.

Lúc đó cha cô còn sống, cô là thiên chi kiêu nữ khiến người khác hâm mộ, hô phong hoán vũ, cái gì cần có đều có.

Cảm khái trong chốc lát, cô đành dậy sớm.

Anh Ba hiếm khi trở về, cô định tự mình chuẩn bị bữa sáng.

Lúc Hề Mạn mới chuyển tới nơi này thì đang học cấp ba.

Từ nhỏ được người hầu hạ quen rồi, cô cái gì cũng không biết làm, muốn hỗ trợ rửa chén, cuối cùng mảnh sứ rơi vỡ đầy đất, còn đâm rách tay.