Đàm Đình lập tức đi lên sân thượng, sân thượng của bờ biển Bạch Kim là một không gian nửa mở rộng rãi, có ít người, chỗ ngồi được bố trí thoáng và cách xa nhau, có tính riêng tư rất cao.
Đối với mục đích thiết lập như vậy...
Tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Đàm Đình tìm một vị trí trống, anh kìm nén cảm xúc nhẫn nhại ấn vào video của Đàm Kha một lần nữa.
Anh nhận ra, bối cảnh của video là ở giường ký túc xá của trường học.
Đàm Kha theo học ở một trường trung học tư thục, học phí hàng năm là hơn mười vạn.
Nhà trường sắp xếp cho mỗi đứa nhỏ một ký túc xá đơn, việc này Đàm Kha còn cố ý đề cập với anh khi mới vào học cấp ba.
Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi này mà nói, chuyện riêng tư là việc rất quan trọng.
Mà hiện tại.
Không gian riêng tư tuyệt đối này lại trở thành nơi sinh sản của những ham muốn.
Trong video, cô gái dang rộng hai chân, hoàn toàn không có gì che đậy.
Ở giữa hai chân, huyệt thịt hồng nộn bị xoa nắn đến sưng đỏ, môi âʍ ɦộ bị ngón tay đè mở ra, lộ ra khe thịt nhỏ hẹp đang mấp máy.
Cô chảy rất nhiều nước, nhiều đến nỗi lan đến tận kẽ mông, còn có một ít dính ở trên ga trải giường, khiến cho ga trải giường trở nên sẫm màu hơn.
Hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, đêm khuya ở bên ngoài rất lạnh.
Thỉnh thoảng sẽ có gió thổi qua, thổi đến trên người Đàm Đình, nhưng lại không thể khiến anh bình tĩnh lại dù chỉ một chút.
Video vẫn còn đang phát, âm thanh đứt quãng của Đàm Kha từ microphone truyền đến.
“Chủ nhân... Chủ nhân......”
“Chịu không nổi, muốn ra...”
“A... Chủ nhân......”
Cô vẫn luôn rêи ɾỉ, đầu tiên là cố tình câu dẫn, sau đó là thật sự chịu không nổi.
Bởi vì động tình, bởi vì kɧoáı ©ảʍ, bởi vì cao trào.
Lại nhìn tiếp, cô đã cắm ngón tay mình vào trong huyệt đạo ướt sũng, chỉ hai ngón tay đã lấp kín miệng huyệt của cô, căng đến mức khiến cô không thốt lên lời.
Trong lúc cô cắm rút, Đàm Đình nhìn thấy huyệt thịt hồng nộn ở bên trong, là do cô quá non mềm hay là do cô dùng sức nhiều quá?
Tất cả đều bị chơi đến đỏ au.
Đầu óc Đàm Đình kêu ong ong, anh tắt di động, yết hầu khô khốc.
Gió đêm vẫn còn thổi, trong đó xen lẫn vài tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Tiếng rêи ɾỉ này cùng tiếng của Đàm Kha ở trong đầu anh xen lẫn vào nhau, trong lúc nhất thời khó có thể phân biệt được đâu là tưởng tượng đâu là thật.
Anh thật sự đã có phản ứng mà anh không nên có.
Không riêng gì bởi vì cơ thể trong video kia.
Chủ nhân.
Trong lúc hoảng hốt, anh có thể tưởng tượng ra Đàm Kha tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ xuống, dáng vẻ run rẩy gọi chủ nhân.
Chẳng qua còn chưa đợi anh kịp phản ứng, ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị bóp nát tan tành.
Đàm Đình thả chậm hô hấp, anh không biết Đàm Kha có thể sơ suất đến mức nào mới gửi sai người rồi đến tay anh.
Video này vượt xa phạm trù của sự tán tỉnh.
Thay vì việc gọi là tán tỉnh, đây càng giống như bài tập về nhà được giao cho các nô ɭệ, một nhiệm vụ được chủ nhân giao cho qua mạng.
Làm được đến trình độ này, chủ nhân của con bé có vừa lòng không?
Ngoài ra, bọn họ còn làm gì nữa?
Ở hiện thực cũng đã thử qua?
Điện thoại di động trong tay anh rung lên, Đàm Đình ngừng suy nghĩ, anh cúi đầu nhìn thấy đó là cuộc điện thoại của Hồng Tân.
Đàm Đình không trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Anh dập điếu thuốc, từ sân thượng đi xuống quay về ghế lô.
Đêm đã khuya, cũng đã đến lúc nên giải tán.
Sau khi tan cuộc, cả người Đàm Đình vẫn chưa rời khỏi trạng thái, anh vẫn còn đi giao lưu với các ông chủ khác, nhưng mình đang nói cái gì nên nói cái gì, trong đầu anh cơ bản đều không có phản ứng.
Dưới lầu của bờ biển Bạch Kim, Đinh Sơn ôm Coco lên xe.
Bốn giờ sáng, thành phố vẫn nhộn nhịp như mới vào đêm.
Những tài xế ở lối vào của hội quán tụ tập lại với nhau, xa hơn chút nữa là những quầy đồ nướng, những quán bán cơm chiên và mì xào.
Hồng Tân nhìn ra được sự khác thường của Đàm Đình, mở miệng hỏi: “Anh Đàm, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, có chút mệt mỏi thôi.”
Anh có thể nói như nào, anh có thể nói cái gì chứ.
Nói anh nhận được video khiêu da^ʍ của con gái mình?
Nói Đàm Kha là M, đang không biết bị tên súc sinh nào điều giáo qua mạng?
Chỉ cần nghĩ thôi, quả bom hẹn giờ trong đầu Đàm Đình liên tục nổ tung.
Anh bực bội vẫy vẫy tay với Hồng Tân, bỏ lại một câu: “Đi trước đi, có gì cần thì gọi.”