Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 4: Video (H nhẹ)

Hai ngày sau, buổi tối ngày thứ tư, người bạn Hồng Tân đã cùng Đàm Đình tới Khuê thị lập nghiệp đã gọi điện cho anh: “Anh Đàm, ông chủ Đinh mà em nói với anh lần trước đã về, buổi tối em đặt hẹn, cùng nhau uống một ly, chúng ta làm quen một chút nhé?”

Đàm Đình đồng ý, gần đây anh và Hồng Tân đang kinh doanh thực phẩm, cũng muốn có mối quan hệ làm ăn nhiều một chút.

Đình Sơn được coi như là một người lão luyện ở thành phố Khuê, ông ta biết lai lịch bối cảnh của Đàm Đình và Hồng Tân, ông ta cũng đang có ý đồ mở rộng địa bàn kinh doanh.

Mọi người đều đang lăn lộn ở thành phố Khuê, trong tương lai bất kể là bọn họ có hợp tác hay không hợp tác, nhưng kết bạn với nhau, cũng không có hại.

Hồng Tân quyết định tổ chức tiệc chiêu đãi ở bờ biển Bạch Kim, đây là câu lạc bộ cao cấp mới được mở, trang thiết bị mới, trang hoàng đẹp đẽ, những cô gái bồi rượu cũng rất xinh đẹp.

Qua ba tuần rượu, không khí trên ghế lô lập tức thay đổi, ánh đèn cũng trở nên mập mờ.

Đinh Sơn ngồi với Đàm Đình ở một góc, Đinh Sơn là một người đàn ông trung niên có dáng người cường tráng khỏe mạnh.

Một tay Đinh Sơn ôm lấy cô gái tên Coco bên cạnh, một bên thì nói chuyện với Đàm Đình.

“Ông chủ Đàm, nói thật, tôi đã sớm nghĩ tới việc đi tới Miến Điện làm ăn gì đó. Chẳng qua cậu cũng biết đấy, những tên cảnh sát ở đó luôn thích bắt nạt người Trung Quốc, đặc biệt là thương nhân Trung Quốc. Tuy nhiên tôi vẫn luôn đồng ý với một câu, rủi ro cao, tiền lời nhiều. Muốn kiếm tiền thì không được sợ.”

Xem khẩu khí của Đinh Sơn rất lớn, ông ta cũng có chút men rượu vào người, bên cạnh còn có phụ nữ, cho nên không tỉnh táo.

Đàm Đình chỉ nghe, anh không muốn biểu đạt quá nhiều, anh chỉ nói hai ba câu khi cần thiết. Nói chuyện hợp tác không phải chỉ nói đơn giản như vậy, chưa kể họ thậm chí còn chưa “Hiểu tận gốc rễ”, đâu có thể dễ dàng như vậy được.

Có lẽ là anh thật sự bị lây nhiễm khí khái đàn ông của Đinh Sơn Coco gần như là ngồi ở trên người ông ta.

Cô mặc rất ít, bộ ngực mềm mại của cô dán ở bên sườn cánh tay của người đàn ông, bám lấy người đàn ông cọ qua cọ lại.

Đàn ông là động vật nửa thân dưới, đặc biệt còn có tác dụng của cồn, cái đầu lúc này sẽ không dùng được.

Đinh Sơn mơ hồ nói vài câu không có ý nghĩa với Đàm Đình, sau đó xoay người nhuyễn ngọc ôm hương.

Sau nửa đêm, nam nữ trên ghế lô bắt đầu quấn quýt vào nhau, Đàm Đình cũng không phải là người ngoại lệ, cũng không thể là cái kia ngoại lệ.

Bên người anh cũng giống vậy có một cô gái ngồi cạnh, trang điểm nhạt, không giống như đi làm ở đây, trông giống sinh viên hơn.

Đàm Đình nhấp một ngụm rượu, châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Em tên gì?”

“Huệ Khả.”

Huệ Khả, tên có chút giống Đàm Kha.

Đàm Đình quay đầu lại, tầm mắt rốt cuộc cũng dừng ở trên người cô: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“25.”

Anh cười cười: “Nói thật.”

Huệ Khả thế mà đỏ mặt, cô cúi đầu, qua một lúc mới đáp lại: “Mới vừa mười tám.”

Ánh mắt Đàm Đình từ trên người cô đảo qua, có thể nhìn ra được, rất ngây ngô, có lẽ làm công việc này cũng chưa được bao lâu.

Chẳng qua ở nơi này, chỉ cần có khuôn mặt xinh đẹp thì loại hình nào cũng có thể sống được.

Người có vẻ ngoài như Huệ Khả, ở bên trong đám oanh oanh yến yến này rất nổi tiếng.

Đàm Đình nâng cằm, ra hiệu cho cô gọi thêm đồ: “Mở thêm hai chai rượu nữa.”

Huệ Khả hỏi: “Ngài muốn mở loại nào?”

Đàm Đình: “Em xem rồi làm.”

Đương nhiên hoa hồng của hai chai rượu này sẽ được tính lên trên đầu Huệ Khả.

Đàm Đình không quá thích xã giao ở những nơi như này, ngày thường có Hồng Tân chắn trước anh, còn tinh lực của anh chủ yếu tập trung vào việc thúc đẩy hợp tác trong tương lai. Anh không nói nữa, Huệ Khả vậy mà khá thành thật, cô không chủ động, chỉ yên lặng ngồi ở bên người anh, khá được, vậy là đủ rồi.

Đàm Đình cầm lấy di động, có lẽ bởi vì cô gái bên người này hoặc có lẽ là trong lòng anh có vướng bận, muốn anh ở trong trường hợp này nghĩ tới Đàm Kha.

Anh thầm nghĩ, click mở điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Đàm Kha gửi tới cho anh vào nửa giờ trước.

Lúc đó là hai giờ bốn mươi phút sáng.

Hai tin nhắn đều chưa đọc.

Lúc này cô còn chưa ngủ? Không định đi học sao?

Đàm Đình cau mày click mở khung chat, bên trong Wechat là một đoạn video dài 30s được gửi đến.

Khi video được phát, hô hấp của Đàm Đình cũng theo đó ngừng lại.

Hai giây sau, anh đứng lên bước ra khỏi ghế lô.

Ánh sáng bên trong video có chút tối tăm, nhưng dù có tối đến đâu cũng thể nhìn ra được cơ thể lõα ɭồ ở sau màn hình.

Nơi kia đã bị sờ tới chảy nước, miệng huyệt đỏ hồng, khi ngón tay mân mê dâʍ ŧᏂủy̠ bị kéo thành sợi tơ dính trên tay cô.

Trong video, Đàm Kha đang nói cái gì đó, có câu anh nghe rõ, có câu anh không nghe rõ.

Câu mà anh nghe rõ chính là Đàm Kha khàn giọng, nhẹ nhàng hỏi – Chủ nhân, con chó nhỏ có đẹp không?