Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 3: Cô ấy thích ba thì đúng hơn

Chuyện sinh nhật cũng không bao giờ xem xét, tóm lại sau đó cũng không xảy ra gì cả, Đàm Đình cũng không chủ động đề cập đến nó.

Tuy rằng anh không đề cập đến, nhưng chuyện này lại giống như quả bom hẹn giờ ở trong lòng anh, thi thoảng anh bắt buộc phải nhớ tới chuyện này, khiến anh phải tâm phiền ý loạn.

Hai ngày cuối tuần thật sự trôi qua rất nhanh, Đàm Kha đang ở trong ký túc xá của trường học, một tuần thì không ở nhà đến năm ngày.

Buổi sáng ngày thứ hai, Đàm Đình lái xe đưa Đàm Kha đi học.

Dọc theo đường đi hai cha con cũng không nói chuyện, Đàm Kha cúi đầu nghịch điện thoại di động, mới sáng ra đã không biết đang nhắn tin cho ai.

Đàm Đình thu hết mọi chuyện vào trong mắt, anh nhớ tới lần trước chủ nhiệm lớp của Đàm Kha có nhắc tới chuyện Đàm Kha yêu sớm, trong nhất thời anh cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Anh đột nhiên đánh mạnh tay lái, chiếc xe rẽ vào làn đường nhỏ bên cạnh.

Cú ngoặt quá đột ngột khiến Đàm Kha không chú ý bị trượt tay, điện thoại trực tiếp rơi xuống ghế.

“Ba!”

Lúc này mới nói chuyện.

Là cảm thấy anh đang làm phiền đến đôi tình nhân nhỏ này?

Đàm Đình mở cửa sổ xe, anh châm một điếu thuốc, vẻ mặt bình tĩnh.

Đàm Kha cũng không nói thêm gì nữa, tay cô nắm lấy mép cửa sổ, cúi người xuống thấp, đưa tay tìm chiếc điện thoại bị rơi xuống ghế.

Chiếc xe vòng qua con đường nhỏ một vòng rồi rẽ vào đường hầm. Đường hầm không có ánh sáng, cô lại không nhìn thấy phía dưới của chiếc ô tô, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà sờ soạng.

Đàm Đình cụp mắt nhìn Đàm Kha đang cúi người, bé con có phải quá gầy rồi không?

Khi người cúi xuống thấp, xương bả vai ở phía sau sẽ lộ ra kéo căng lớp áo đồng phục, có thể dùng tay nắm lấy.

Đàm Đình đảo mắt, anh hút một ngụm thuốc lá, hỏi: “Bọn con có phải sắp thi giữa kỳ không?”

Đàm Kha ngước mắt lên nhìn anh, hỏi lại: “Sao ba biết?”

Đàm Đình nói: “Lần truớc cô Lý gọi điện có nói với ba.”

Đàm Kha bất mãn: “Sao cô ấy lại tìm ba chứ.”

Đàm Đình búng búng tàn thuốc: “Chúng ta tùy tiện tán gẫu một chút, cô Lý rất quan tâm con.”

“Cô ấy mới không phải quan tâm con.” Đàm Kha ưỡn thẳng thắt lưng, trong tay cô vẫn trống trơn, tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy, không biết đã rơi ở chỗ nào rồi. Cô nhìn Đàm Đình, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu rồi tiếp tục nói: “Con cảm thấy cô ấy thích ba thì đúng hơn.”

Đàm Đình bị Đàm Kha chọc cười, nụ cười của anh rất nhạt: “Đàm Kha, trong đầu con có phải toàn là yêu đương không?”

Đàm Kha cao giọng: “Cô ấy chính là như vậy!”

Đàm Kha rất trắng, khi tức giận đuôi lông mày sẽ đỏ lên, khi còn bé cũng như vậy, đến bây giờ cũng vẫn vậy.

Đàm Đình ngừng cười, bình tĩnh nhìn Đàm Kha, Đàm Kha lúng túng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Sau khi vào đường hầm cửa sổ xe đã bị đóng lại, Đàm Kha lại nghiêng đầu về phía cửa bên kia, chiếc cổ trắng nõn theo động tác của cô lộ ra, rất dễ thấy.

Cho đến khi xuống xe, Đàm Kha cũng không nói với anh lời nào nữa.