Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 2: Ba ba con muốn được ôm

Cả đêm, Đàm Đình không gửi cho cô một tin nhắn nào.

Không hỏi cô đi đâu, không hỏi cô chơi với ai, càng không hỏi khi nào cô về nhà.

Bây giờ còn biết bày ra sắc mặt không vui, muốn hù dọa ai chứ?

Trong phòng khách, một lớn một nhỏ đang giằng co không ngừng.

Áp suất trong không khí rất thấp, Đàm Kha biết Đàm Đình tức giận, ngày thường anh không nói nhiều lắm, khi tức giận thì lại càng như vậy.

Nhưng cô chính là cố ý trở về trễ thế này với mục đích muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đàm Đình khó chịu.

Không phải anh không tìm cô sao, không phải mặc kệ cô sao?

Từ sau khi cô học trung học, tác dụng duy nhất của Đàm Đình hình như chính là cho cô tiền học phí, tiền sinh hoạt và những thứ bình thường linh tinh khác.

Ai biết thì hiểu rõ anh đang nuôi con gái, ai không biết còn tưởng rằng anh đang nuôi tình nhân.

Đàm Kha che mắt hắn lại, cô đứng trước mặt anh, lớp trang điểm trên khuôn mặt khiến cô nhìn trưởng thành hơn nhiều.

Không giống như mười bảy tuổi, giống như lớn hơn một chút, ít nhất là ở độ tuổi trưởng thành.

Đàm Đình vẫn không nói gì.

Đàm Kha ghét anh như thế này.

Một lúc lâu sau, áp bức trên người Đàm Đình khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Ánh mắt Đàm Kha có lúc nhìn anh, có lúc lại trốn tránh anh.

Cuối cùng, thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào Đàm Đình nữa.

Có điều Đàm Đình cứ nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi anh hút xong điếu thuốc trên tay, cho đến khi mặt cô đỏ bừng vì bị nhìn chăm chú, anh mới mở miệng nói: “Muộn rồi, ngủ trước đi, có gì ngày mai nói.”

Trong lòng Đàm Kha vô cùng tủi thân, cho dù cô làm cái gì, Đàm Đình vẫn như thế.

Không quá nặng nề, không có cảm xúc quá khích, lúc nào cũng lạnh như băng. Lạnh như băng với người khác, cũng lạnh như băng với con gái mình như vậy.

Mũi Đàm Kha cay cay, cô quay đầu đi.

Cửa phòng ngủ bị cô đóng mạnh lại, nhưng có ích lợi gì đâu, anh sẽ không thay đổi.

Đàm Đình biết Đàm Kha đang giận dỗi anh, tuy nhiên Đàm Đình lại không biết Đàm Kha tủi thân ở đâu.

Đều nói trẻ nhỏ mười sáu mười bảy tuổi là thời kỳ phản nghịch, Đàm Đình cảm thấy có lý, nghe người ta nói, chờ lớn hơn một chút, tự nhiên những biểu hiện này sẽ trôi qua.

Nói thì nói thế thôi, nhưng chung quy cứ giống như hôm nay mãi cũng không phải là cách.

Đàm Đình hút thuốc một đêm, đến sáng sớm hôm sau, tận sáu bảy giờ, người anh mới cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, bèn ngủ quên trên ghế sô pha.

Trong lúc mơ mơ màng màng, anh cảm giác một vật nhỏ ấm áp chui vào trong ngực, cả người không tỉnh táo, còn tưởng rằng là con mèo hoang nhỏ mà anh nuôi dưỡng kia.

Anhvuốt dọc theo lông nó hai cái, nhưng khi chạm vào, lại cảm thấy không đúng, quá mềm mại, cũng quá... trơn trượt.

Đột nhiên Đàm Đình tỉnh dậy, nhìn kỹ, chỉ cảm thấy trong ngực anh là một người mềm mại, đâu phải là con mèo gì đâu.

Đàm Kha mặc váy ngủ, giờ phút này cô đang dán sát vào anh.

Hai tay cô ôm rất chặt, thân thể phát triển nở nang hơn một nửa đều bại lộ ở trước mắt anh.

Thế nhưng dường như cô lại không cảm thấy gì cả.

Thấy Đàm Đình tỉnh lại, Đàm Kha ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nói: “Ba ba... Con sai rồi.”

Yết hầu Đàm Đình trượt lên trượt xuống, hắn chống đỡ nửa người, lại bị Đàm Kha ôm chặt hơn.

Cả người cô trượt lên, hai chân kẹp lấy anh, giống như sợ anh đi.

Cô nằm trong ngực anh khóc hu hu, chỉ chốc lát sau, trên người đầy vết thương của anh đã bị nước mắt của cô làm ướt đẫm.

Đàm Đình thở dài, vỗ lưng Đàm Kha, trấn an một chút.

“Không có việc gì, đừng khóc.”

Cô ôm quá chặt, vốn dĩ đàn ông dậy sớm sẽ có phản ứng sinh lý, hai người chen chúc trên sô pha, trong lúc xoay tới xoay lui, chỗ đó của anh, không tránh khỏi đυ.ng phải Đàm Kha.

Đàm Đình cố ý lảng tránh, nhưng dường như Đàm Kha cố ý muốn chống lại anh.

Mấy lần, đôi chân không thành thật của cô sắp chạm vào đũng quần anh, cuối cùng anh hông thể không ấn cô xuống giống như xách một con mèo con, xách người cô từ trên ghế sô pha xuống đất.

“Ba ba, con muốn ôm.”

Xuống đất, Đàm Kha lộ ra dáng vẻ đáng thương.

Đàm Đình vươn cánh tay dài, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, khoác lên vai Đàm Kha.

Áo khoác kia là của anh, Đàm Kha mặc vào cũng có thể làm thành váy, áo khoác da ôm cả người cô kín mít, không lộ ra chút dư thừa, Đàm Đình chỉ xoa tóc Đàm Kha, không nói gì.

“Ôm ôm.”

Cô lặp đi lặp lại một lần nữa, nước mắt đã ngừng rơi, nhưng hốc mắt và mũi hoàn toàn đỏ bừng.

Đàm Kha nhìn chằm chằm anh, cô cắn môi dưới, thỉnh thoảng cả người lại nức nở, giống như là thật sự vô cùng tủi thân.

Đàm Đình lại thở dài, anh đứng thẳng dậy, giang hai tay ra, nói: “Lại đây.”

Đàm Kha gật đầu, cô bò lên người Đàm Đình, hai chân tách ra, sải bước ngồi trên đùi người đàn ông.

Theo cơ thể và cánh tay của cô, hai tay cô mở rộng ôm cổ Đàm Đình, đầu cô cúi xuống vùi vào cổ anh, sau đó rầu rĩ gọi anh: “Ba ba.”

Giọng nói của con gái quá quyến rũ, tư thế này cũng quá mức thân mật.

Vẻ mặt Đàm Đình âm trầm, anh ôm lấy bả vai Đàm Kha, chỉ là dù anh có làm như thế nào, cũng không chống đỡ được thân thể Đàm Kha càng ngày càng gần, cánh tay càng ôm chặt hơn.

Điều khiến anh càng không chịu nổi là hơi thở nóng bỏng của cô phả lên cổ hắn.

Người ta nói rằng con gái lớn lên sẽ ở xa ba ba mình.

Nhưng ở nhà bọn họ, dường như là ngược lại.