Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 6: Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ

Sau khi bình tĩnh lại, Đàm Kha xác nhận hai điểm.

Thứ nhất, nếu thật sự có người như vậy, bất kể là cùng Đàm Kha yêu đương hay là có quan hệ gì, chủ nhiệm lớp của cô nói không sai.

Thứ hai, anh cần phải cùng Đàm Kha nói chuyện.

Tình huống của Đàm Kha anh biết rõ, cô được anh nuôi nấng từ nhỏ, khi còn nhỏ đã cùng anh lăn lộn qua rất nhiều thành phố, ngay cả một chỗ ở ổn định cũng không có, càng đừng nói đến thành tích học tập. Bây giờ, bọn họ đã ổn định ở thành phố Khuê, Đàm Đình không có yêu cầu gì đối với Đàm kha, nhưng ít nhất là phải phân biệt rõ tốt xấu, nhận ra thiện và ác.

Nói trắng ra là phải có tầm nhìn xa, đừng để bị lừa.

Lừa tiền còn tốt, cô mới mười bảy mà đã tiếp xúc với những thứ đó...

Đàm Đình không biết mình đã chịu đựng đến tối thứ sáu bằng cách nào, tám giờ tối thứ sáu, anh đón Đàm Kha từ tiết tự học buổi tối trở về nhà.

Giao diện trò chuyện của hai cha con dừng ở video vào tối thứ tư.

Đàm Kha không có bất kỳ lời giải thích nào về việc này, nếu không phải bằng chứng rõ ràng chói lọi kia, Đàm Đình còn nghĩ mình đang nằm mơ.

Trong xe bao trùm bởi bầu không khí quỷ dị, áp suất không khí này vẫn luôn lơ lửng ở giữa hai cha con.

Mãi cho đến khi Đàm Kha theo Đàm Đình vào nhà, đặt cặp sách xuống, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bầu không khí mới dịu lại một chút, nhưng cũng không nhiều lắm.

Trường học đã thống nhất mặc đồng phục mùa hè, với áo sơ mi màu lam nhạt và chân váy kaki dài đến đầu gối. Cô ngồi xuống, làn váy lập tức phủ xuống trên đùi cô.

Đàm Đình nhìn, lại cảm thấy đầu bắt đầu đau.

Đàm Đình chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, sinh đã gặp qua, tử cũng đã gặp qua.

Bây giờ tất cả những điều đó đều đã qua, anh và Đàm Kha cũng đã có một cuộc sống ổn định, nhưng đối mặt với đứa nhỏ trước mặt này, đứa trẻ vẫn còn chưa thành niên, anh lần đầu tiên cảm thấy sợ.

Anh sợ lời nói của mình quá nặng, khiến cho sự phản nghịch của Đàm Kha càng nghiêm trọng hơn.

Lại sợ hai ba câu của mình nhẹ như gió, làm Đàm Kha không đau không ngứa.

Đàm Đình ngồi ở bên cạnh Đàm Kha, anh hơi khom người duỗi tay cầm lấy điếu thiếu thuốc đặt trên bàn trà.

Anh không châm lửa, chỉ nửa cắn ở trong miệng, trong phòng khách thật sự yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng mèo nhỏ kêu meo meo hai tiếng.

Cô giống như đang đợi anh lên tiếng.

Cô biết anh muốn nói gì với mình.