Nữ Phục Vụ Bán Sữa

Chương 1.2: Đang thay đồ thì bất ngờ bị đồng nghiệp nam nhìn thấy ngực

Biết Trương Văn Thắng muốn đi lên thành phố, Kiều Nguyệt Linh vừa mới bị đuổi ra khỏi nhà tâm tư liền có chút dao động, nhìn Trương Văn Thắng một cái rồi lập tức cúi đầu.

Loại yêu cầu này của cô thật sự quá vô lý.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Văn Thắng đã yêu thầm Kiều Nguyệt Linh từ khi hai người còn học chung. Cô rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn lấp lánh, tuy rằng thân hình nhỏ nhắn nhưng trên mặt lại mang theo vài phần mũm mĩm làm cho cô thoạt nhìn càng thêm đáng yêu, khiến người ta càng thêm thương tiếc.

Cơ thể suy nhược khiến cho cô trông đặc biệt mảnh khảnh, nhưng mông và ngực thì vẫn rất đầy đặn.

Không hề dễ dàng để có vóc dáng tiêu chuẩn như vậy. Cho dù là đã gặp qua không ít cô gái nơi thành thị, Trương Văn Thắng cũng không thấy mấy người có dáng người xinh đẹp được như Kiều Nguyệt Linh.

“Tôi...” Kiều Nguyệt Linh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đem tình huống trong nhà nói ra. Cô không phải không biết cha mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ là công ơn dưỡng dục nhiều năm như vậy làm cho cô vẫn mang theo vài phần chờ mong.

Có lẽ bởi vì “sinh bệnh” nên nội tâm của cô trở nên đặc biệt yếu ớt, hôm nay một chậu nước lạnh đã khiến Kiều Nguyệt Linh hoàn toàn thất vọng, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

“Cậu có muốn đi cùng tớ lên thành phố không?” Trương Văn Thắng nhìn ánh mắt sáng ngời của Kiều Nguyệt Linh tối sầm lại, biết cô đã động tâm, liền tha thiết nói: “Cậu có thể học lại thêm một năm nữa để thi đại học.”

“Không phải cậu vẫn luôn muốn học đại học hay sao?”

“Tớ...” Đi học đại học đã làm cho cô dao động, nhưng thực tế cô không có tiền: “Quên đi, không cần đâu.”

Nhìn bộ quần áo trên người, Trương Văn Thắng liền hiểu được khó khăn của cô, vội vàng nói: “Thật ra tiền lương làm việc ở thành phố cũng cao, cậu có thể vừa học lại, vừa làm việc, sang năm là có thể vào đại học.”

“Thật sao?” Kiều Nguyệt Linh kích động nắm lấy cánh tay của Trương Văn Thắng, đôi mắt sáng lấp lánh ngước nhìn thiếu niên trước mắt.

Thân thể Trương Văn Thắng cứng đờ, vành tai bất giác đỏ lên, cứng ngắc gật đầu để né tránh tầm mắt của Kiều Nguyệt Linh nhìn qua, cô thật sự quá xinh đẹp.

“Cảm ơn cậu!”

Kiều Nguyệt Linh liền đi theo Trương Văn Thắng lên xe buýt vào thành phố.

Bởi vì không dễ để tìm được nhà cho thuê, thế nên Kiều Nguyệt Linh chỉ có thể ở tạm trong căn phòng nhỏ gần trường Trương Văn Thắng học.

Mấy người bạn thuê chung với cậu ta đều đã trở về nhà, trong căn hộ cũng chỉ còn một mình Kiều Nguyệt Linh.

Đầu năm chính là thời điểm tốt nhất để các công ty lớn tuyển dụng, Kiều Nguyệt Linh dùng điện thoại di động vốn chuẩn bị cho em trai, dưới sự hướng dẫn của Trương Văn Thắng tìm được vài công việc.

Không có bằng đại học nên tìm việc không hề dễ dàng, cũng may cô không ngại vất vả, bất cứ nơi nào khả quan cô đều nộp đơn.

Càng ngày các công việc dọn dẹp càng thiếu người, vậy nên rất nhanh chóng đã có cơ hội việc làm trong các công ty. Sau khi phỏng vấn, Kiều Nguyệt Linh lựa chọn làm nhân viên vệ sinh của một công ty có mức lương cao nhất.