Chương 1.1: Đang thay đồ thì bất ngờ bị đồng nghiệp nam nhìn thấy ngực
Thành tích học tập của Kiều Nguyệt Linh vốn luôn rất tốt, chỉ vì nuôi em trai đi học nên cô đành phải nghe theo lời cha mẹ, tốt nghiệp trung học xong liền ra ngoài liều mạng làm việc.
Cô làm hai công việc cùng lúc ở trong thị trấn, số tiền kiếm được trừ tiền thuê nhà và ăn uống ra thì tất cả đều được gửi về cho cha mẹ cô.
Kiều Nguyệt Linh nghĩ rằng sau này khi em trai tốt nghiệp đại học, trong nhà sẽ dư dả hơn một chút, nói không chừng mình cũng có thể có cơ hội học đại học.
Ôm kỳ vọng như vậy, Kiều Nguyệt Linh ở lại thành phố hơn một năm, vốn định tận dụng tết lương cao để tiếp tục làm việc, nhưng mấy ngày nay thân thể xảy ra chút vấn đề, làm cho cô không thể không về nhà hỏi ý kiến cha mẹ.
Chỉ là mới vừa về đến nhà, còn chưa kịp vào tới cửa, em trai Kiều Nguyệt Linh là Kiều Đại Bảo đã bưng một chậu nước lạnh dội tới.
Cậu ta chê bai cô không kiếm được nhiều tiền, để cho hắn phải dùng điện thoại cũ, ở trước mặt bạn bè không ngóc đầu lên được, mắng cô mau quay về thành phố kiếm thêm tiền. Mà điều khiến Kiều Nguyệt Linh chạnh lòng nhất chính là cha mẹ cô cũng không hề lên tiếng bênh vực, tựa như ngầm đồng ý với lời nói của Kiều Đại Bảo.
Thật ra lần này Kiều Nguyệt Linh trở về đã mang cho cha mẹ hai nghìn nhân dân tệ, thậm chí còn mua cho Kiều Đại Bảo một chiếc điện thoại di động mới.
Ngay cả bản thân cô cũng chỉ sử dụng con Nokia cục gạch để nghe gọi.
“Con, con đi đây...” Thanh âm Kiều Nguyệt Linh run rẩy nói, mang theo cặp sách cũ nát của mình, vội vàng chạy hướng ra ngoài.
“Chẳng phải chị mang tiền về hay sao? Để lại tiền rồi hẵng đi!”
Kiều Đại Bảo ở phía sau hét lên, hai bên tai Kiều Nguyệt Linh ù đi, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ liên tục bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Kiều Đại Bảo thế nhưng lại không thể đuổi kịp Kiều Nguyệt Linh gầy yếu. Quá mệt mỏi liền dừng lại, dù sao chỉ cần nói với cha mẹ một câu, bọn họ nhất định sẽ không hề do dự ra lệnh cho Kiều Nguyệt Linh phải ngoan ngoãn trở về đưa tiền.
Suy nghĩ như vậy, Kiều Đại Bảo trực tiếp quay về nhà.
Kiều Nguyệt Linh rời khỏi nhà xong cũng không biết phải đi đâu, quần áo vốn đã mỏng manh lại bị dội nước lạnh, buốt giá đến dọa người.
Lúc này, chuyến xe buýt cuối cùng đi lên thành phố cũng đi ngang qua trước mặt cô, Kiều Nguyệt Linh mang theo tâm trạng như tro tàn bước lên xe, tốt hơn hết cô vẫn nên trở về căn phòng đang thuê của mình.
Ban đầu cô vốn định xuống xe ở đầu huyện, thế nhưng không ngờ sẽ gặp lại bạn học cấp 3 Trương Văn Thắng trên xe buýt.
Lúc gần tết, gia đình anh đã chuyển lên thành phố, hôm nay anh trở về là để nói lời tạm biệt với những người bạn cũ. Thực ra anh cũng muốn tìm Kiều Nguyệt Linh, nhưng lại không nghĩ tới cô không có ở nhà.
Trương Văn Thắng cũng không có số điện thoại di động của cô, vì vậy liền thất vọng rời đi.
Không ngờ lại gặp Kiều Nguyệt Linh trên xe buýt.