Công ty này là một công ty trò chơi mới mở, tất cả đều là những người trẻ tuổi.
Ngoài tiền lương, những việc khác cũng rất tự do, chỉ cần hoàn thành công việc thì Kiều Nguyệt Linh muốn học tập trong công ty hoặc làm gì cũng được.
Tiền thuê nhà trong thành phố rất đắt đỏ, số tiền còn lại trong tay Kiều Nguyệt Linh không đủ trả tiền đặt cọc, vừa vặn là sinh viên còn chưa đến ngày khai giảng, bạn cùng phòng của Trương Văn Thắng cũng đang về quê, nên cô chỉ có thể tạm thời ở đây.
Tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi, ngày hôm sau Kiều Nguyệt Linh sẽ đi làm.
Nhân viên vệ sinh là một cô gái xinh đẹp tựa như nhân vật trong game, khiến cho tất cả đàn ông sau khi nhận được thông báo liền lập tức bùng nổ.
Ngày thứ ba khi Kiều Nguyệt Linh đi làm, công ty vốn không ràng buộc nhân viên lại đột nhiên yêu cầu cô mặc một bộ đồng phục vệ sinh.
“Phải mặc cái này đi làm sao?” Kiều Nguyệt Linh có chút không được tự nhiên đi thay quần áo, cô luôn cảm thấy mặc bộ đồng phục này dọn dẹp cũng không tiện.
Đó là một chiếc váy màu hồng nhạt mỏng manh, cổ chữ V mở rộng trên khe ngực, tà váy dưới mông dài không quá 30cm, chỉ cần cô khom lưng xuống một chút cơ hồ mông gần như sẽ lộ ra bên ngoài.
Bởi vì bộ ngực khủng cùng cặp mông đầy đặn nên chiếc váy trở nên chật cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bung ra.
Kiều Nguyệt Linh không chú ý tới ánh mắt như sói đói của những người đàn ông ở đây, cũng không biết bộ đồng phục vệ sinh trên người cô căn bản không phải là đồng phục vệ sinh mà là đồng phục y tá.
Cô chỉ cảm thấy người trong thành phố làm mọi thứ thật bất tiện, nhưng công việc này rất tốt, cô không muốn đánh mất nó.
Kiều Nguyệt Linh cũng không nghĩ ngợi nhiều, thay quần áo của mình xong liền tất bật, chỉ là những người đàn ông vốn nên chuyên tâm nhìn màn hình máy tính làm việc, tầm mắt lại lặng lẽ di chuyển đến cổ áo trước ngực cô, còn có vạt váy ở bên trong.
Đặc biệt là lúc cô khom lưng thu dọn thùng rác, đôi thỏ trắng trước ngực nhộn nhạo như muốn từ bên trong nhảy ra.
Làn váy cũng theo đó mà bị nhấc lên, kéo tới trên đùi, qυầи ɭóŧ bên trong mơ hồ lộ ra thật khiến người nhìn phải liên tưởng.
“Ha a...” Kiều Nguyệt Linh nặng nề thở ra một hơi, ngồi xuống trong phòng vệ sinh hít lấy dưỡng khí.
Công việc cũng không nhiều, làm việc bận rộn cả buổi sáng đã hoàn thành.
Sau khi ăn trưa xong, buổi chiều cô có thể ở trong phòng vệ sinh này chăm chỉ học tập.
Trả lời tin nhắn Trương Văn Thắng xong, trước khi đến căng tin công ty ăn cơm, Kiều Nguyệt Linh tranh thủ làm một việc khác.
Cô cẩn thận tháo nút áo bên cạnh, sau khi cởi ra liền kéo sang hai bên, lộ ra áo ngực màu trắng bên trong có chút ố vàng.
Vì muốn thoải mái một chút thôi nên cô không cởi nút ra.
Kiều Nguyệt Linh đỏ mặt, khẩn trương kéo mạnh áo ngực xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, gian phòng nhỏ liền bị mùi hương sữa thơm ngọt lấp đầy, bầu vυ' trắng nõn đầy đặn lắc lư trong không khí, giữa một mảng nhũ hoa màu hồng nhạt, núʍ ѵú hơi lún xuống chậm rãi đứng lên.
“Tiểu Linh, bọn họ trêu chọc tôi...”
Đúng lúc này, cánh cửa không khóa bị đẩy ra, Đường Tuấn Dân đang đứng ở cửa nhìn thẳng vào trong, há hốc miệng thật lâu cũng không có cách nào khép lại.