Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 44

Trương Tịch Nhan xác định Liễu Vũ có ý tưởng đối với nàng, ánh mắt và hành vi của cô đã nói lên điều đó.

Thích hay không thích một người, nhìn ánh mắt là có thể biết được. Nếu chỉ vì giao tình của hai nhà, Liễu Vũ sẽ an bài một chỗ ở ở trong thôn cho nàng, chứ không phải đưa nàng đến nhà trúc của cô ngủ trên cùng một cái giường, sẽ cự tuyệt việc nàng muốn vào núi tìm kiếm dược liệu, chứ không phải đáp ứng sẽ bồi nàng cùng nàng vào núi.

Thôn Hoa Tập cũng không nghèo, bên dưới giường ngủ của Liễu Vũ là ba, bốn két sắt chứa đầy tiền mặt, kho hàng còn có một số lượng lớn dược liệu, những thứ đó đều là tiền. Phàm là nàng có máu tham thấy hơi tiền liền động tâm tư không tốt, Liễu Vũ nhất định có thể vạn kiếp bất phục, mà nàng, danh lợi đều có. Hai ngàn năm trước Vu Thần giáo gây họa loạn, thôn dân của thôn Hoa Tập lại tôn thờ Liễu Vũ, với năng lực hiện tại của Liễu Vũ và hơn ba mươi mạng người của đám Hoài Dương Lão Long, nàng chỉ cần vơ vét mớ chứng cứ này, sau đó thông qua người trong đạo môn thọc ra ngoài, nhất định sẽ là một quả chùy của Lôi Thần giáng xuống, loại chùy mà dù cho là Lê Vị đại lão ló đầu ra cũng chỉ có nước ăn chùy vào đầu.

Nhưng nàng thật sự không làm được những chuyện như vậy, chức nghiệp và đạo đức không có giới hạn việc này, nhưng đạo đức làm người và giới hạn của bản thân nàng thì khác.

Liễu Vũ dám đem toàn bộ sinh tử tồn vong của bộ lạc Hoa Tế đặt cược lên trên nhân phẩm của nàng, thật sự là làm nàng không còn lời nào để nói.

Đêm đó, Trương Tịch Nhan không có vào nhà trúc ngủ, mà là nằm trên ghế trúc ngủ ở bên ngoài sân phơi một đêm.

Sau đó mấy ngày, Liễu Vũ bồi ba mẹ đi dạo khắp các nơi trong thôn, đưa bọn họ tham quan các giai đoạn gia công của người dân trong thôn.

Đất đai rộng lớn như vậy, nếu chỉ dùng để nuôi thả đám độc trùng rắn rết thì quá lãng phí. Bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên đất, trốn trong hang, tất cả đều có thể nuôi thả hỗn hợp, cũng có thể đơn độc chăn nuôi, chỉ cần dựa theo yêu cầu duy nhất là cái nào có thể sinh lời nhiều nhất.

Cô nói với ông Liễu Sĩ Tắc: "Trừ bỏ giao thông không thuận tiện, mọi thứ đều tốt. Hiện giờ đã bắt đầu có tiền thu vào, có thể đầu tư thêm nhiều tiền hơn nữa để tu sửa đường núi, đường bên ngoài thì thuê công nhân xây dựng sẽ nhanh hơn rất nhiều, chờ đường dành cho mã đội làm xong, chi phí vận chuyển sẽ giảm ngay. Dựa theo tiến độ lúc trước thì dự tính phải làm trong hai năm, hiện tại công trình được đẩy nhanh, cuối năm nay đã có thể hoàn công." Cô cười tủm tỉm nhìn ba của mình: "Trại chăn nuôi này của con chỉ mới mở có mấy tháng là đã bắt đầu thu lợi nhuận, thực không tồi đúng không?"

Hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc nhìn toàn bộ thôn dân đều trở thành fan não tàn của Liễu Vũ mà có chút nhức não, ông bà sợ rằng con gái cưng của mình vốn dĩ có chút thần kinh đầu óc không được thanh tỉnh cho lắm, bị thôn dân thổi phồng riết sẽ thổi ra tới tai họa, hiện giờ xem đống hạng mục mà con bé làm đều ra dáng ra hình dựa theo quy tắc kinh doanh chính quy tiến hành, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Ông Liễu Sĩ Tắc vẫn luôn dặn dò Liễu Vũ, làm buôn bán thì làm buôn bán, đừng có nhập vai cái gì thần của bộ lạc Hoa Tế nhiều quá riết rồi lú cho coi.

Liễu Vũ vô cùng ủy khuất đáp: "Đó là tín ngưỡng hơn bốn, năm ngàn năm của bọn họ. Nếu bây giờ con đi ra ngoài đó nói với bọn họ rằng con không phải là thần linh, con chỉ là một người bình thường, tín ngưỡng của bọn họ sẽ sụp đổ, các thôn dân sẽ không thể chịu đựng nổi, con cũng sẽ bị nguy hiểm. Hiện giờ người trong thôn đã ra ngoài tiếp xúc với thế giới, thanh thiếu niên thì được đưa đến trường học đọc sách, việc giáo dục vẫn là để quốc gia lo đi."

Ông Liễu Sĩ Tắc nghẹn lời: Đúng là nói không lại con mà.

Liễu Vũ sâu kín liếc mắt nhìn ba của mình, nói: "Còn có Trương Tịch Nhan ở đây mà, nếu có ai muốn nhảy ra dựng chuyện về con, nàng sẽ đứng ra thay con nói chuyện làm sáng tỏ mọi việc."

Ông Liễu Sĩ Tắc đáp: "Ba nghe nói con đem đại sư Trương Trường Thọ đánh cho phế đi."

Liễu Vũ: "..." Không phải con! Ủa, hình như đúng là con. Mà ủa, rốt cuộc có phải con làm không vậy trời?

Cô chớp chớp mắt, có điểm ngốc. Hình như cô là người đem đại sư Trương Trường Thọ đánh phế đi, cũng làm cho hai chân của Trương Hi Minh tàn phế, nhưng... Cô có lợi hại như vậy sao?

Ông Liễu Sĩ Tắc thấy Liễu Vũ trầm mặc, lên tiếng hỏi: "Thật là con sao?"

Liễu Vũ nhanh chóng lắc đầu, chết cũng không thừa nhận, việc này cần thiết không thể thừa nhận, bằng không cô sợ hiện tại ba cô liền đánh gãy chân cô, cô nói: "Nếu con đánh đại sư Trương Trường Thọ bị thương thành như thế, Trương Tịch Nhan đã sớm trở mặt với con rồi."

Ông Liễu Sĩ Tắc nghe bên ngoài đều đồn đãi như vậy, cũng có đến tìm Trương đại sư bóng gió hỏi thăm một hồi. Tuy rằng Trương đại sư nói là không phải Liễu Vũ làm, nhưng lỡ đâu ông ấy là vì sĩ diện nên ngượng ngùng thừa nhận thì sao. Bất quá Trương Tịch Nhan tính tình lì như lừa, nếu Liễu Vũ thật sự dám đánh ba của con bé, nàng nhất định có thể đem cả ông lẫn Liễu Vũ đều đấm trở về, nàng mới không quản cái gì sĩ diện hay không sĩ diện. Ông nói: "Cũng đúng, ba cảm thấy con hẳn là không có cái bản lĩnh đó."

Liễu Vũ nghe vậy lại không vui, thầm nói trong bụng: "Ai nói con không có bản lĩnh, chính là con đánh đó nhen." Cô dùng cốt sáo khống chế cổ, phế đi ông Trương Trường Thọ kia. Ừm, xác thật là như vậy.

Chạng vạng, cô về đến nhà trúc, ăn qua cơm chiều liền hỏi Trương Tịch Nhan: "Tôi đem ba của chị phế đi, sao chị lại không đến tìm tôi gây phiền toái?" Cô vô cùng cảnh giác hỏi thêm một câu: "Không phải là chị muốn lừa tôi vào núi rồi thu thập tôi sau đó chứ?"

Trương Tịch Nhan: bệnh tâm thần lại nặng thêm.

Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan trầm mặc, nghi hoặc đầy mình, vì tránh cho Trương Tịch Nhan ghi sổ nợ, cô vội vàng nói: "Tôi thật sự đã thả cho bọn họ một con ngựa." Bằng không thì bọn họ hẳn phải có kết cục như đám người Hoài Dương Lão Long kia.

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái: "Đừng có ở đây gây trở ngại tôi đả tọa."

Liễu Vũ ngồi xuống bên cạnh Trương Tịch Nhan, hỏi: "Trương Tịch Nhan, chị thích tuýp người như thế nào?"

Trương Tịch Nhan: "Dù sao cũng không phải là tuýp người giống cô."

Liễu Vũ: hôm nay không có cách nào nói chuyện. Cô hừ hừ hai tiếng, đứng dậy đi mất.

Trương Tịch Nhan ở lại trong núi mấy ngày, chờ hai vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc thăm con gái xong, lại hộ tống bọn họ bò một quãng đường núi, đưa bọn họ về đến Độc Long Giang, thu được một khoản thu nhập rủng rỉnh.

Như vậy trì hoãn, gần một tháng trôi qua.

Trương Tịch Nhan đành phải về Côn Minh trước để xử lý một số việc vụn vặt đã tích lũy trong một tháng này, kiểm kê những hạng mục còn bị nợ tiền, lại thúc giục những người thiếu nợ nhanh chóng trả tiền. Bởi vì bên phía giáo sư Mã đã bị đưa vào nợ xấu không đòi được cho nên nàng phải lấy tiền của mình ra điền lỗ thủng, còn là một lỗ thủng vô cùng lớn, điều này làm cho Trương Tịch Nhan vô cùng khó chịu.

Lúc này, con rể và con gái của giáo sư Mã lại tìm tới cửa, mời nàng hỗ trợ bọn họ trừ tà cho căn biệt thư kia. Gã con rể đã hỏi thăm giá cả thị trường xong xuôi, nguyện ý trả cho nàng gấp mười lần giá thị trường.

Trương Tịch Nhan chỉ ban cho hắn ta một chữ: "Cút."

Gã con rể nói: "Trương đạo trưởng, bố vợ của tôi đã dùng mạng để bồi thường rồi, ngài không cần đem chuyện này làm đến tuyệt tình như vậy."

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai vợ chồng này, lạnh giọng nói: "Mưu tài hại mệnh còn tính kế đến trên đầu của tôi." Nàng đi đến ghế trống bên cạnh ngồi xuống: "Vậy được thôi, hiện tại tới nói một chút, là ai mang theo luật sư tới đây đánh tiếng là mời tôi cứu người nhưng sau lưng lại đào hố. Lại là ai từ bỏ việc trị liệu cho giáo sư Mã, để tôi không thể thu lại số nợ mà ông ta thiếu tôi, còn kế thừa toàn bộ tài sản của ông ta. Không chữa trị cho ông ta là ai, lấy tiền của ông ta lại là ai. Tôi không nhúng tay vào chuyện của ông ta, đổi lại thành là tôi mưu tài hại mệnh."

Cô ả con gái nói: "Ba tôi đã chết, cho dù có thiếu tiền của cô thì cũng đã dùng mạng để bồi. Thỉnh cô giơ cao đánh khẽ thả cho chúng tôi một con đường sống, thu hồi lại phép thần thông ở căn nhà kia."

Trương Tịch Nhan cũng ban cho cô ả một chữ: "Cút." Hai vợ chồng đúng là nồi nào úp vung đó. Con gái của giáo sư Mã nếu cho rằng nàng là người hại chết ông ta, tới công ty của nàng đập phá chửi bới, nàng còn có thể tán dương cô ả vài câu. Còn đằng này, giáo sư Mã thiếu tiền lấy mạng ra trả, hai vợ chồng cô ả lại đi đem căn nhà quét tước sạch sẽ, thừa kế tài sản, này vẫn là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?

Cô ả con gái uy hϊếp: "Cô không sợ chúng tôi đi tố cáo cô sao?"

Trương Tịch Nhan gọi nhóm tiểu nhị đến đấm cho hai vợ chồng cô ả một trận: "Đánh xong ném ra ngoài, về sau thấy bọn hắn một lần liền đánh một lần, xảy ra chuyện tôi phụ trách. Chuyện làm ăn liên quan đến nhà cô ta không tiếp." Nàng nói xong, mang theo Lão Lỗ lên đường đi về nhà tổ.

Lão Lỗ ở trấn trên chờ nàng, nàng tự mình đi bộ vào trong thôn, đến chỗ bà nội ba báo cáo sổ sách. Nàng đã làm tốt chuẩn bị đi đến từ đường vấn an quan tài của tổ tông, kết quả bà nội ba lại mắng ông anh hai bị chặt đứt chân của nàng một trận, mắng anh ấy tiếp chuyện làm ăn không biết xem người, người nào đưa tiền cũng nhận việc, xé bỏ giấy nợ của nàng.

Anh hai nhận bút nợ này, viết một tờ giấy nợ đưa cho bà nội ba, nói với Trương Tịch Nhan rằng sẽ trả tiền lương và đãi ngộ theo cấp bậc tổng giám đốc cho nàng, nếu văn phòng có kiếm lời thì nàng sẽ nhận được ba phần lợi nhuận, nếu là lỗ thì nàng không cần chịu trách nhiệm.

Trương Tịch Nhan nói: "Hiện tại ở văn phòng em chỉ ra mặt trên danh nghĩa thôi, mọi việc lớn nhỏ đều do chị dâu và Lão Lỗ bọn họ giải quyết."

Anh hai trấn an: "Có em ở đó trấn áp, cho dù em mặc kệ mọi chuyện, đám người kia cũng không dám xằng bậy, chị dâu của em mới có thể quản lý được bọn họ." Anh lo lắng Trương Tịch Nhan tuổi còn trẻ, xuống tay không biết nặng nhẹ, lên tiếng hỏi thăm nàng đã làm gì ở nhà giáo sư Mã.

Trương Tịch Nhan đáp: "Em để lại ấn ký của nhà chúng ta trên cổng lớn, bỏ thêm chút thuốc trừ sâu trong nhà bọn họ." Đại khái chính là đem nhà của giáo sư Mã biến thành một cái đèn tia hồng ngoại cực mạnh chuyên diệt côn trùng, thuận tay giúp dân cư xung quanh trừ chút sâu bệnh. Nếu đám người giáo sư Mã bỏ của bảo mệnh, bỏ tòa nhà kia hoặc là trả sạch nợ cho nàng, nàng liền đem tòa nhà rửa sạch sẽ, không có chuyện gì nữa. Người trong nghề đi đến nhà của giáo sư Mã, không rành nghề sẽ không giải được, nhưng người hiểu chuyện thì xem qua một phát sẽ tránh xa không nhúng tay vào. Bằng không đó chính là thay giáo sư Mã đứng ra cùng nàng đấu pháp, một khi đã đấu pháp, tất nhiên là không thấy máu không thu tay, khó tránh khỏi việc kết hạ hận thù.

Trương Hi Minh gật đầu, nói: "Việc của lão Mã thì cứ như vậy đi. Căn biệt thự kia, cứ để cho nó hoang phế thôi."

Trương Tịch Nhan gật gật đầu, không nói thêm về mấy chuyện dở dở ương ương của nhà giáo sư Mã nữa, nàng nói: "Em gặp được một người tên Lê Vị ở bộ lạc Hoa Tế."

Bà nội ba hỏi: "Lê Vị?" Bà hỏi kỹ càng tỉ mỉ về tuổi tác hình dáng bên ngoài, Hoa Thần Cổ và cốt sáo, sau đó gật gật đầu, nói: "Ừm, bà biết rồi." Không nói thêm gì nữa.

Trương Hi Minh nói với Trương Tịch Nhan: "Tập đoàn Cửu Lê của Lê Vị ở Côn Minh cũng có chút tên tuổi. Lần trước em bị bẫy thú gây thương tích nhiễm trùng phải nằm viện, bệnh viện đó cũng là của nàng ấy. Nàng ấy và đám người Hoài Dương Lão Long kia không hợp nhau. Đám người kia tự xưng là chính đạo, khinh thường bàng môn tả đạo oai môn tà phái, nhưng hành sự sao, không có chút sáng rọi nào." Anh nói tới việc này liền nhớ tới một chuyện: "Hoài Dương Lão Long kia thu một cặp đồ đệ long phượng, nhưng toàn là đào hố cho người của mình nhảy không chút do dự. Đại khái bốn, năm tháng trước, lão ta mang Lạc Linh đến một tòa mộ cổ ở Mông Cổ, thiếu chút nữa đem đồ đệ của mình hố chết bên trong, Lạc Linh sau khi ra đến bên ngoài liền đè đám người Hoài Dương Lão Long xuống bạo đấm cho một đốn, sau đó đi đến văn phòng của Canh Thần làm việc, không trộn lẫn với lão đông tây kia nữa." Nhắc tới đám người kia, ai nghe thấy cũng phải lắc đầu. Anh dặn dò Trương Tịch Nhan nếu gặp phải bọn họ thì đi đường vòng tránh xa một chút, lại kêu Trương Tịch Nhan làm việc gì cũng nên cẩn thận, không cần vì chuyện của anh mà mạo hiểm.

Trương Tịch Nhan gật gật đầu, đáp: "Trong lòng em hiểu rõ." Nàng báo cáo xong sổ sách hàn huyên chút việc nhà, không ở lâu thêm, ngày hôm sau quay trở về Côn Minh, chuẩn bị một phen rồi tiếp tục vào núi tìm Liễu Vũ.

Lúc nàng đến thôn Hoa Tập thì nhìn thấy trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Lê đang mang theo người đi thu mua độc trùng dược liệu, một đống lớn con rết, xà trùng bị thuốc mê làm cho choáng váng nằm im không nhúc nhích. Nàng đi đến nhà trúc của Liễu Vũ, thấy Lê đại lão đang ngồi trên ghế trúc trong sân phơi gặm dưa hấu, Liễu Vũ ngồi bên cạnh tiếp khách, nhìn thấy nàng tới liền nhiệt tình tiến lên ôm lấy cánh tay của nàng: "Đây là Trương Tịch Nhan vợ của tôi." Cô cười tủm tỉm giới thiệu với Lê đại lão: "Nếu cô đến muộn hai ngày thì chắc không gặp được tôi rồi, tôi phải bồi nàng vào núi tìm dược liệu."

Trương Tịch Nhan cả người cứng còng đứng ở cổng sân phơi, lông tơ trên người dựng hết cả lên. Ngay sau đó nàng khôi phục lại bộ dạng trấn định, giả vờ không quen biết, hỏi: "Vị này chính là?"

Lê đại lão ném vỏ dưa hấu vào trong thùng rác, nói: "Lòng bàn tay đều bị dọa đổ cả mồ hôi lạnh kìa." Trương Tịch Nhan vừa nhìn thấy nàng ấy liền theo bản năng run rẩy một cái, cả người cứng đờ, vậy mà còn tưởng lừa dối cho qua sao.

Trương Tịch Nhan liếc nhìn Liễu Vũ: Cô không nhận ra đây là người nào sao hả?

Liễu Vũ thật sự không nhận ra, vui vẻ kéo Trương Tịch Nhan ngồi xuống ghế trúc, giới thiệu cho Trương Tịch Nhan: "Đây là Lê Vị, bà chủ lớn của tập đoàn Cửu Lê." Cô còn tung hô khen ngợi Lê đại lão ra tay hào sảng một phen.

Trương Tịch Nhan xác định Lê Vị lại dùng ảo thuật với Liễu Vũ, bằng không, Liễu Vũ không có khả năng nhìn không ra Hoa Thần Cổ trên người Lê Vị. Nàng phiền muộn nhìn nhìn Liễu Vũ, nói thầm trong bụng: "Đại lão là quay về nhìn xem quê quán của chính mình, trợ cấp cho người dân của nàng ấy, liên quan gì đến cô nha." Nàng nói với Lê Vị: "Khứa này cũng bệnh đủ nặng rồi, ngài có thể kiềm chế một chút được không?" Tới nàng nhìn còn thấy Liễu Vũ đáng thương nữa là.

Lê Vị cười cười, liếc nhìn Liễu Vũ một cái.

Liễu Vũ nói: "Tôi đi kêu phòng bếp chuẩn bị món ăn ngon đãi mọi người." Vui vẻ đi mất.

Trương Tịch Nhan: "..." Nàng thật sự đánh không lại họ Lê kia.

Lê Vị khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Tịch Nhan nói: "Muốn chữa chân cho Trương Hi Minh? Chân của hắn, chỉ có cổ thuật tái sinh mới có thể chữa được." Ánh mắt của nàng ấy co lại: "Cô muốn tiến vào Cổ Sơn." Nàng ấy vừa dứt lời, Trương Tịch Nhan ngay lập tức cảm giác trong não đau đớn muốn nổ tung, giống như có vô số cây kim đâm vào.

Nàng tức giận thầm mắng một câu trong bụng: "Liễu Vũ, cô đúng là cái đồ bệnh tâm thần hố người mà..." Đau đớn kịch liệt khiến cho nàng đầu choáng mắt hoa, té lăn trên mặt đất, đầu nàng nặng nề đập xuống đất, nỗ lực duy trì lý trí của bản thân và chống lại sự đau đớn, chỉ sợ chính mình một khi ngất xỉu hoặc là mất đi ý thức sẽ bị Lê Vị điều khiển.

Lê Vị nhìn Trương Tịch Nhan đang thống khổ quỳ cuộn trên mặt đất, hỏi: "Trương Kiều Nghiên có khỏe không? Muốn sống không được, muốn chết không xong, chuyện thống khổ nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi. Cô ta có hay không nói cho cô biết, gặp phải tôi, thì nên đi đường vòng mà tránh." Nàng ấy nâng tay điểm nhẹ vào người Trương Tịch Nhan: "Lần trước tha cho cô một lần, bây giờ còn dám nhớ thương tới việc vào núi."