Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 45

Cảm giác đau đớn dày đặc từ trong não liên tục lan tràn đến da đầu rồi khuếch tán ra toàn thân, giống như có muôn vàn độc trùng và đàn kiến bò lên người nàng, bắt đầu gặm cắn từ làn da bên ngoài cho đến thịt và xương cốt bên trong. Nàng vừa đau vừa ngứa vừa tê dại, chết đi sống lại, nhưng ý thức vô cùng rõ ràng, thật giống như có người muốn nàng phải thanh tỉnh để chịu đựng điều này. Trương Tịch Nhan nghĩ đến bà nội ba của nàng, có phải bà cũng bị trúng cổ như thế này hay không, cuối cùng gầy đến nỗi chỉ còn lại một tầng da bọc bên ngoài mớ xương cốt.

Liễu Vũ quay trở lại, không thấy Trương Tịch Nhan đâu, cô cho rằng Trương Tịch Nhan là đi vào phòng cất hành lý nên nói với Lê Vị: "Lê tổng, cô vui lòng đợi tôi một lúc, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại." Cô đi vào trong nhà trúc, không thấy Trương Tịch Nhan, cũng không thấy hành lý của nàng, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Cô đi hỏi thôn dân, nhưng ai cũng tỏ vẻ chưa gặp qua Trương đạo trưởng, có người còn thực kinh ngạc: Trương đạo trưởng có tới đây sao?

Trương Tịch Nhan không có tới đây sao? Ảo giác? Liễu Vũ chạy đến hỏi những người vừa vào thôn thu mua xà trùng, ai cũng tỏ vẻ chưa gặp qua Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ: Mình thật sự xuất hiện ảo giác à?

Cô quay trở lại sân phơi, hỏi Lê Vị: "Lê tổng, có nhìn thấy Trương Tịch Nhan không?"

Lê Vị hỏi lại cô: "Ai? Đó là người nào vậy?"

Liễu Vũ: ??? Thật sự bị ảo giác à? Cô nghĩ nghĩ rồi đáp: "Không có gì, không ai hết." Ảo giác sao? Không có khả năng nha. Vừa rồi cô còn đi đến nhà bếp kêu người chuẩn bị ba phần ăn, Trương Thập Tam có tới mà. Cô chưa từ bỏ ý định, đi vòng quanh thôn tìm kiếm từ trong ra ngoài hai vòng, xác thật không tìm được Trương Tịch Nhan, không thể không chấp nhận sự thật rằng bản thân bị ảo giác. Cô vừa đi về phía nhà trúc vừa nói: "Mình nhất định là bị điên rồi."

Lê Vị nở nụ cười nhạt nhẽo, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Trương Tịch Nhan đang thống khổ bất kham nằm cuộn tròn trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Liễu Vũ đang có chút tâm thần không yên.

Liễu Vũ bấm đốt ngón tay tính thời gian, dựa theo ngày tháng, hiện tại Trương Tịch Nhan đáng lẽ phải tới đây rồi chứ.

Lê Vị đột nhiên hỏi một câu: "Vì sao cô lại muốn bồi Trương Tịch Nhan vào trong núi tìm dược liệu vậy?"

Liễu Vũ vô thức đáp lại: "Bồi tội nha, tôi làm nàng bị lưu lại mấy vết sẹo trên người, nếu tôi giúp nàng tìm đủ dược liệu, nàng chắc sẽ không trách tôi nữa." Cô nói xong, chợt thấy có dị, hỏi: "Vừa nãy tôi mới nói cái gì vậy?"

Lê Vị hỏi ngược lại: "Cái gì? Liễu tổng có tâm sự à?"

Liễu Vũ đáp: "Không có." Cô mời Lê Vị ăn dưa hấu, Lê Vị cười cười nói: "No rồi." Nàng ấy đứng dậy bước ra khỏi sân phơi, rời đi.

Đau đớn trên người Trương Tịch Nhan bỗng nhiên tiêu tán. Nàng thoát lực nằm trên mặt đất, biết chính mình lại vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

Liễu Vũ chinh lăng ngồi ngay tại chỗ, qua một lúc lâu sau, cô nghe thấy có tiếng động liền quay đầu lại, thấy Trương Tịch Nhan mồ hôi ướt đẫm xuất hiện ở bên cạnh, sau lưng đeo balo leo núi, tóc và đạo bào ướt sũng. Mặt cô hiện lên mấy dấu ??? Mùa hè đi đường quả thật có chút nóng ha. Nhưng cô tổng cảm thấy nơi nào quái quái.

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc nhìn bệnh tâm thần kia một cái, nói: "Đi xách dùm tôi hai xô nước." Nàng quay đầu lại, thấy Lê Vị đang thong thả đi ra ngoài thôn, tất cả mọi người dường như không ai nhìn thấy nàng ấy, ngay cả trợ lý đặc biệt của nàng ấy cũng vậy.

Liễu Vũ nhìn theo ánh mắt của Trương Tịch Nhan, cái gì cũng không nhìn được, cô kêu lên: "Trương Thập Tam, chị nhìn cái gì vậy?" Sao hôm nay cô lại có loại cảm giác giống như đang nằm mơ, nửa điểm đều không chân thật. Cô nhìn về phía đám người bên ngoài, thấy trợ lý đặc biệt của tập đoàn Cửu Lê bèn lên tiếng: "À, đám người kia nha, là tới mua dược liệu, trả tiền rất hào phóng." Cô đem những lời lúc nãy khen Lê Vị chuyển qua khen vị trợ lý đặc biệt kia. Cô nói xong thì thấy Trương Tịch Nhan lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt kia cô chưa gặp qua bao giờ, như thể cất giấu một bí mật nào đó. Cô nhướng mày, nói: "Để tôi đi xách nước cho chị." Cô xách cái thùng lên mới chợt nhớ ra, cô là thần của bộ lạc Hoa Tế kia mà, vì cái gì phải đi xách nước cho Trương Tịch Nhan chứ. Mà thôi, thùng cũng cầm lên rồi, giờ mà buông xuống thì mất mặt lắm.

Trương Tịch Nhan đi đến phòng tắm, cởϊ qυầи áo ra mới phát hiện vị trí ở gần trái tim của mình có một đoàn màu đỏ rực to chừng ngón tay cái, vô cùng tươi đẹp, hơn nữa nó còn đang mấp máy.

Là cổ! Lê Vị đối với nàng hạ cổ!

Trương Tịch Nhan khoác đạo bào lên người, đi ra ngoài lấy một con dao nhỏ và kim chỉ cùng với băng gạc dùng để cầm máu sau đó quay trở lại phòng tắm. Trước khi nàng bước vào phòng tắm còn thoáng nhìn thấy Liễu Vũ đứng dưới sân phơi nhìn mớ vỏ dưa hấu phát ngốc, giống như đang tự lẩm bẩm: "Khách vãng lai à? Không phải Trương Thập Tam sao? Nàng vừa đến, chắc không phải là nàng đâu nhỉ?"

Nàng bước vào phòng tắm, trước tiên đem máu của chính mình trộn với dược đuổi cổ bôi lên con dao, sau đó cầm dao rạch mở một đường nơi đoàn cổ ký sinh.

Dao cắt tới đâu, đoàn cổ kia liền càng rúc vào sâu hơn, nàng đốt bùa vàng thành tro rồi rịt lên xung quanh vết cắt, lấp kín đường lui của nó, sau đó tiếp tục cắt thịt ở vị trí trước ngực mình, cắt sâu vào bên trong chỗ đoàn cổ đang chui rúc. Đoàn cổ kia, giống như những cánh hoa bồ công anh nho nhỏ, chui vào da thịt. Nàng bắt từng con một vứt vào bên trong hộp thuốc đuổi cổ.

Miệng vết thương rất đau, đau đến nỗi làm cho tay nàng đều run rẩy, máu từ miệng vết thương chảy xuống, sàn phòng tắm thực mau nhiễm đầy máu tươi.

Cổ chui sâu vào bên trong da thịt của nàng, nàng cắt trúng một con, nó liền hóa thành hai con... Nàng đốt bùa vàng đuổi cổ, dùng sức ấn lên miệng vết thương, phù hỏa đốt trên da thịt phát ra tiếng thịt cháy xèo xèo, truyền đến mùi thịt nướng, đau đớn kịch liệt thổi quét qua toàn thân nàng, hai mắt Trương Tịch Nhan tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Liễu Vũ còn đang đứng ngoài sân tự hỏi nhân sinh và khách vãng lai nào vừa đến đây, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi và mùi vị của bùa đuổi cổ. Cô đi theo mùi vị tìm kiếm nửa ngày, mới phát hiện ngọn nguồn là ở bên trong phòng tắm. Cô đứng trước cửa phòng tắm, không nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, ngược lại ngửi được mùi vị kia càng nồng hơn, cô dùng sức đá văng cửa, nhìn thấy Trương Tịch Nhan cả người đầy máu nằm trong phòng tắm, vị trí trái tim có một vết thương lớn chừng nửa bàn tay nhìn thấy được cả xương sườn bên trong, vết thương kia giống như bị người dùng dao cắt qua vô số lần, cắt đến nát nhừ, máu thịt hòa với tàn tro của bùa, một mảnh huyết nhục mơ hồ, da thịt mặt ngoài còn có dấu vết bị đốt trụi.

Liễu Vũ đứng ở cửa phòng tắm bị dọa cho choáng váng.

Đời này cô chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng nào đáng sợ như vậy, đầu gối mềm nhũn liền ngồi quỳ trên mặt đất, sau đó cả người thoát lực bò đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, kêu lên: "Trương Thập Tam, chị làm gì? Chị chơi cái trò tự ngược gì vậy hả?" Cô bò đến gần bên người Trương Tịch Nhan mới phát hiện ra cả người nàng đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, cho dù lúc trước vết thương bị nhiễm trùng bệnh đến sắp chết thì sắc mặt nàng vẫn còn có sinh khí hơn bây giờ rất nhiều. Rốt cuộc lúc ấy nàng phát sốt, sờ lên nóng hổi, tới hơi thở cũng nóng bỏng. Không giống như bây giờ, sờ lên cả người lạnh lẽo, trên người không có chút hơi ấm nào, cơ hồ không cảm giác được nàng hô hấp, phảng phất đã ngừng thở.

Cô lớn tiếng kêu: "Người tới, người đâu —" Cô muốn ôm Trương Tịch Nhan lên, nhưng hiện tại cô đã bị dọa sợ tới mức tay chân mềm nhũn, run rẩy lợi hại, căn bản không còn sức lực, ôm không nổi Trương Tịch Nhan, chỉ có thể lung tung rối loạn chộp lấy đạo bào khoác lên người cho nàng, sau đó tiếp tục kêu: "Người đâu —" Cô nhìn thấy bên cạnh có gói thuốc, mở ra thì thấy bên trong có một đống thuốc quái lạ mà cô không hề quen biết chút nào. Cô muốn ngửi một chút để tìm hiểu công dụng, nhưng tất cả đều được chế từ trung dược, mùi vị rất tạp, chỉ có thể phân biệt thành hai loại: một loại là khó ngửi, loại còn lại là vô cùng khó ngửi.

Đột nhiên, một người phụ nữ mà cô chưa từng gặp qua bao giờ xuất hiện trước cửa phòng tắm.

Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn hai người các cô, trong mắt viết rõ hai chữ 'khϊếp sợ'.

Liễu Vũ không quen biết nàng ấy, lúc này cô cũng mặc kệ không hỏi người này là ai, chỉ kêu: "Giúp tôi gọi người... mau giúp tôi gọi người tới..."

Lê Vị không nghĩ tới cô nhóc chết nhát kia cư nhiên lại là một người tàn nhẫn. Nàng ấy gieo Hoa Thần Cổ lên người Trương Tịch Nhan, có thể luyện thành bản mạng linh cổ, cổ kia là gieo trực tiếp ở trong tim, kết nối với trái tim, cổ chết, người vong.

Nàng ấy vừa đi đến cửa thôn liền cảm giác được Hoa Thần Cổ mới gieo đang nhanh chóng tử vong, tiếp đó một con cũng không còn, nàng ấy tưởng rằng Trương gia lại có thủ đoạn gì mới có thể khắc chế được cả Hoa Thần Cổ, kết quả phát hiện này thế nhưng là...

Nàng ấy tiến lên, đặt bàn tay lên vị trí nơi trái tim của Trương Tịch Nhan, đã không còn tiếng tim đập nữa.

Liễu Vũ còn đang kêu: "Người đâu..." Nỗ lực bế Trương Tịch Nhan lên, nghĩ đi ra ngoài cầu cứu.

Thôn dân ở bên ngoài đối với tiếng la của Liễu Vũ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bận rộn.

Liễu Vũ vỗ vỗ mặt Trương Tịch Nhan, kêu: "Trương Thập Tam, chị tỉnh lại đi, chị tỉnh tỉnh lại đi mà, đừng ngủ, mau tỉnh lại, tôi ôm chị không nổi..." Nước mắt Liễu Vũ ràn rụa nhưng vẫn không tự biết, liều mạng lôi kéo Trương Tịch Nhan ra bên ngoài, vừa kéo vừa không ngừng kêu: "Người đâu, mau kêu đại tư tế, kêu bác sĩ, giúp tôi gọi xe cứu thương..." Cô mơ hồ dự cảm có chuyện gì đó, không dám chạm vào vị trí trái tim của Trương Tịch Nhan, không dám đi nghe xem nàng có còn tiếng tim đập và hô hấp hay không.

Lê Vị nói: "Trái tim của cô ấy chỉ vừa mới ngừng đập, còn có thể cứu chữa, tới muộn vài phút là không kịp rồi."

Liễu Vũ ngừng lại, nhìn về phía Lê Vị, khàn giọng hỏi: "Cô rốt cuộc là ai?"

Lê Vị không trả lời, một lần nữa gieo Hoa Thần Cổ cho Trương Tịch Nhan, làm cho trái tim của nàng khôi phục đập trở lại.

Liễu Vũ nhìn Hoa Thần Cổ to bằng ngón cái mà Lê Vị vừa gieo vào trong trái tim của Trương Tịch Nhan, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực Trương Tịch Nhan, thẳng đến ngực nàng phập phồng có hô hấp trở lại mới túm lấy cổ áo Lê Vị, hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"

Lê Vị đáp: "Vu Thần Lê Vị." Nàng ấy nhìn về phía Liễu Vũ, nói: "Cô muốn mang nàng đi Cổ Sơn lấy dược liệu, đây là cái giá phải trả." Nàng ấy nói xong, đứng dậy: "Truyền cổ thuật cho nàng, thì nàng mới có thể giữ được bí mật, đừng vọng tưởng tiêu diệt Hoa Thần Cổ trong cơ thể, cổ chết, nàng chết. Cô cũng giống như vậy."

Liễu Vũ tức giận cầm lấy kiếm của Trương Tịch Nhan đâm về phía Lê Vị.

Kiếm đâm trúng Lê Vị, nhưng lại giống như đâm vào không khí, không chút trở ngại xuyên qua.

Liễu Vũ khϊếp sợ nhìn Lê Vị, rút kiếm, một lần nữa đâm về phía trái tim của nàng ấy.

Lê Vị giơ tay cầm lấy kiếm, hơi dùng một chút lực liền đoạt kiếm khỏi tay Liễu Vũ, nàng ấy nhìn về phía Trương Tịch Nhan đang nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt ra, nói: "Nàng tỉnh rồi."

Trương Tịch Nhan hơi hé mở mắt, trong mắt một mảnh mờ mịt, biểu tình hoàn toàn không giống như ngày xưa, tựa như thay đổi thành một người khác.

Liễu Vũ phóng xuất ra Hoa Thần Cổ tấn công Lê Vị, bị Lê Vị chặn lại một cách dễ dàng.

Lê Vị xoay người, hóa thành một đạo hồng quang, nhanh chóng đi xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Liễu Vũ đuổi theo hai bước, biết không đuổi kịp, cô không yên lòng Trương Tịch Nhan nên quay trở lại ngồi xổm bên cạnh Trương Tịch Nhan hỏi thăm: "Trương Thập Tam, chị không sao chứ?"

Trương Tịch Nhan lại nhắm mắt lại.

Trong đầu nàng thực loạn, vô số ký ức rối ren nảy lên trong não, có nàng làm Trương Tịch Nhan, còn có nàng làm Hoa Thần Cổ ở trước Cổ Thần Thụ tiếp thu hiến tế, bộ lạc cổ xưa, thảm thiết cảnh hiến tế người sống, nàng lại nhìn thấy chính mình ngồi ở trong sân đọc sách, ở trong công ty đi làm, lúc sau lại đi Tàng Thư Lâu đọc điển tịch thư cổ, rất nhiều rất nhiều thư tịch, nàng giống như một con sâu chui vào bên trong đó, cuối cùng một hình ảnh hiện lên trong đầu nàng, đó là một bức minh tưởng đồ tựa như kinh mạch trong thân thể người lại tựa như tinh tượng đồ, bức minh tưởng đồ này có tên được viết bằng cổ triện "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển"

Nàng là Trương Tịch Nhan, nàng trúng cổ thuật, hiện tại trước mặt nàng có hai con đường: Một là tu luyện cổ thuật, sống sót. Một là, chết!

Sống, hoặc là, chết!