Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 43

Ba mẹ không ngại ngàn dặm xa xôi trèo đèo lội suối đến đây, trên đường đi còn ngủ ở nơi hoang sơn dã lĩnh, không được nghỉ ngơi tốt chút nào, cả người mệt mỏi là chuyện đương nhiên không cần nhắc đến, tới rửa mặt còn không rửa nổi nữa mà.

Liễu Vũ tạm thời bỏ đi cái mác bệnh nhân tâm thần, kêu người đi đun nước nóng cho bọn họ tắm rửa.

Trong núi không thiếu những loại dược liệu giúp lưu thông khí huyết và gân mạch, hơn nữa độc trùng và muỗi cũng khá nhiều, vì thế nước tắm mà bọn họ dùng để tắm rửa tự nhiên là nước thuốc, tắm xong nước thuốc sẽ có sẵn hai thùng nước trong để tắm lại một lần nữa.

Nửa tháng trước khi biết tin bọn họ sẽ đến đây, Liễu Vũ đã chuẩn bị tốt chỗ ở.

Ở cách nhà trúc của cô không xa, có hai căn nhà trúc được dựng lên để làm phòng dành cho khách, tuy rằng đơn sơ, nhưng đồ dùng sinh hoạt đều được chuẩn bị đầy đủ hết và hoàn toàn mới, có không ít thứ là do cô viết ra danh sách mua sắm, kêu đại trưởng lão mang ra bên ngoài chụp ảnh gửi cho Trương Tịch Nhan rồi mua từ Côn Minh đem đến đây. Ba mẹ của cô ở một căn, tám người vệ sĩ chen một căn, vốn dĩ căn nhà trúc này chỉ chuẩn bị cho bốn người vệ sĩ, một căn có hai phòng, mỗi phòng có hai giường, hiện giờ tới tám người, không đủ chỗ ở.

Khách quý của thần của bộ lạc Hoa Tế đến, đại tư tế mang theo thiếu tư tế đến dàn xếp cho bọn họ.

Đại tư tế và đại trưởng lão từng sống ở nhà của Liễu Vũ hai năm, gặp qua việc đời, biết người nhà của cô đều là người có bản lĩnh. Cho dù là vệ sĩ của nhà cô, nếu ông ấy không dùng thủ đoạn mà chỉ giao thủ đánh bừa thì chắc chắn đánh không lại. Con cháu nhà ông ấy cả đời đều ở trong núi, khó có dịp tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hiện giờ có cơ hội đương nhiên phải tạo điều kiện cho bọn họ tiếp xúc nhiều một chút, cho dù chỉ là mở mang chút tầm mắt cũng tốt. Vì thế ông ấy vô cùng nhiệt tình đem đám con cháu nhà mình đến chiêu đãi khách nhân, mẹ Liễu là phụ nữ, vì thế để cho cô cháu gái lớn đi đón tiếp mẹ Liễu.

Cháu gái lớn nhất của đại tư tế, người thừa kế hàng thứ hai chức vị tư tế chỉ sau thiếu tư tế, có thể xem như là bạch phú mỹ số một số hai trong thôn, tuy rằng không trắng không giàu cũng không đẹp, nhưng so với những người còn lại trong thôn chỉ vừa mới được ăn no uống đủ trong khoảng thời gian gần đây, cô bé tốt xấu gì cũng lớn lên bình thường nhất, có thể nói được một chút tiếng phổ thông, tuy là bập bẹ, nhưng vẫn có thể giao lưu với mẹ Liễu.

Cô bé mười bốn mười lăm tuổi, đúng là độ tuổi hoạt bát nhất, là người thừa kế chức vị tư tế trong tương lai, trừ bỏ thần của bộ lạc Hoa Tế thì gặp ai cũng không mang theo kính sợ, nhìn thấy mẹ Liễu cũng tự nhiên hào phóng an bài mọi chuyện rõ ràng, thấy mẹ Liễu rửa mặt xong liền đưa bà đi dự tiệc tối, còn dạy cho mẹ Liễu cách khiêu vũ.

Mẹ Liễu: Mấy đứa nhỏ trong núi thật là hoạt bát.

Mẹ Liễu nhập gia tùy tục tham gia nhảy múa trong chốc lát, sau đó lôi kéo cô bé đi ăn chút đồ ăn, uống chút rượu trái cây nói chuyện phiếm, trong tối ngoài sáng hỏi thăm con gái cưng của bà sống trong núi như thế nào.

Lê Thần - vị tư tế tương lai: "Thần của bộ lạc Hoa Tế là vị thần không có gì không làm được, lúc ngài vào núi có đi qua một cây cầu bằng dây cáp đúng không?"

Mẹ Liễu: "Có đi qua."

Lê Thần kiêu ngạo: "Đó là do thần của bộ lạc Hoa Tế chúng tôi xây nên."

Mẹ Liễu: ??? Không phải là chính sách giúp đỡ người nghèo của chính phủ xây sao?

Bà ngồi nghe cô bé thổi phồng Liễu Vũ, thực hoài nghi cô bé này là fan não tàn của con gái bà, nhịn không được hỏi: "Thần của bộ lạc Hoa Tế các cháu còn biết bay nữa phải không?" Bà xem Liễu Vũ đâu chỉ là sẽ bay, mà còn muốn lên trên trời cao kia kìa.

Lê Thần gật đầu như giã tỏi, hai mắt tỏa ra ánh sáng: "Ngài đã gặp qua chưa? Thần của chúng tôi có một loại tên là phi cơ thần điểu, có thể bay đến trong mây, đại tư tế và đại trưởng lão còn từng ngồi qua. Thần đã mời ngài ngồi qua bao giờ chưa?"

Mẹ Liễu: "..." Bà nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Tôi mời con bé ngồi qua rồi." Bà thật muốn về nhà đóng cửa đánh con, nổ vừa vừa thôi chứ nổ gì mà nổ dữ vậy!

Lê Thần nhìn về phía mẹ Liễu ánh mắt tràn ngập khϊếp sợ và khâm phục, quả nhiên không hổ là mẹ của thần! Cô bé đương trường quỳ rạp xuống đất dập đầu tặng cho mẹ Liễu một cái đại lễ cúng bái.

Mẹ Liễu vỗ ngực: Tự nhiên có chút đau tim, nếu không phải mới vừa làm kiểm tra sức khỏe định kỳ xong, bà thực hoài nghi mình có phải hay không mắc bệnh tim.

Ngồi tiếp ba Liễu trong bữa tiệc lửa trại là thiếu tư tế, tộc trưởng và một đám con cháu của đại trưởng lão, cả nhóm ngồi vây thành một vòng.

Quả đúng là hai vợ chồng ăn ý, ba Liễu cũng ngồi hỏi thăm tình huống sinh hoạt của con gái trong núi.

Tộc trưởng: "Rừng cây mênh mông dày đặc, sông suối trên mặt đất, núi cao ở xa xa, mây trắng trên bầu trời, chim bay thú chạy ở trong núi, tất cả đều là của thần của bộ lạc Hoa Tế chúng tôi."

Ông Liễu Sĩ Tắc: Liễu Vũ con lợi hại lắm! Rừng rậm nguyên thủy của quốc gia, có kiểm lâm đóng quân, biên phòng cũng cách đây không xa, có phải con muốn 'hiểu biết' một chút không?

Tiệc tối lửa trại năm rồi là các nhà các hộ tự chuẩn bị rau dại trộn với sâu trùng làm bánh hấp, món ăn dân dã, cá và trái cây này nọ. Trước buổi tiệc tối này, mọi người phải nhịn đói mấy ngày mới có thể chuẩn bị đủ đồ ăn, chờ tới tiệc tối đốt lửa trại lên mới có thể ăn no bụng. Hiện giờ không giống lúc trước nữa, tất cả đồ ăn đều do thần của bộ lạc Hoa Tế đưa đến, gà vịt ngỗng được nuôi thả, cá được nuôi trong ao hồ, còn có mấy con heo con được đem từ bên ngoài vào núi, tuy rằng nuôi mấy tháng chưa đủ lớn nhưng cũng có thể gϊếŧ mấy con làm thành món heo nướng, mỗi người có thể cắt ăn mấy khối, còn có cả rượu gạo và rượu trái cây để uống.

Tộc trưởng kẹp lên một xâu rết chiên đưa cho ông Liễu Sĩ Tắc, nói cho ông biết, lúc trước con rết chỉ có thể nướng ăn, thịt không có bao nhiêu ăn chẳng đủ no bụng, nhưng hiện tại, một con rết như thế này, từ trong núi bắt về bán cho thần của bộ lạc Hoa Tế, loại này phẩm chất không tốt, mười con vẫn đổi được 1,5kg gạo, hoặc là 5 tệ. Thần của bộ lạc Hoa Tế còn phát tiền mỗi tháng cho bọn họ, làm việc nhiều nộp lên đồ vật càng nhiều, tiền và đồ vật phụ cấp được phát càng nhiều. Này đó đều là phúc lợi mà thần ban cho bọn họ.

Tộc trưởng tỏ vẻ, người bên ngoài đều nói rằng thần của bộ lạc Hoa Tế phát tiền cho bọn họ kỳ thật là tiền lương, là lấy sức lao động của bọn họ để kiếm tiền. Ông nói: "Như thế nào không thấy những người khác tới phát tiền lương cho chúng tôi, không bắt chúng tôi lao động kiếm tiền cho họ nha?"

Ông Liễu Sĩ Tắc: Tôi không còn lời gì để nói nữa.

Liễu - thần của bộ lạc Hoa Tế muốn bảo trì thần cách nên không thể tham gia tiệc tối lửa trại, ngồi ở trong sân nướng BBQ. Cô rắc gia vị lên xiên thịt nướng, đứng ngồi không yên thỉnh thoảng thăm dò nhìn về phía ba mẹ của cô đang ngồi cùng với thôn dân tham gia tiệc tối lửa trại. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Tôi dự cảm có điềm xấu sắp xảy ra."

Cô vốn nghĩ rằng bản thân sẽ tự chiêu đãi ba mẹ của mình, không nghĩ tới đại tư tế và tộc trưởng lại nhanh tay đến như vậy. Ba mẹ của cô chỉ vừa mới về nhà trúc dành cho khách thay đồ rửa mặt đã bị bọn họ mời đi mất! Cô có thể đi ra ngoài cướp người trở về xụ mặt mắng bọn họ: "Đây là ba mẹ của tôi, các người tránh ra" sao? Rõ ràng là không thể!

Trương Tịch Nhan tự nhiên nhớ tới lúc trước Liễu Vũ vạch trần thân phận của nàng xong còn đi tuyên truyền bốn phía. Hiện giờ a, phong thủy luân chuyển, ha hả!

Ông Liễu Sĩ Tắc kia tính tình lươn lẹo, ăn một bữa cơm thôi cũng đủ để cho ông ấy moi ra hết gốc gác của Liễu Vũ ở trong thôn Hoa Tập. Nếu là đại tư tế và đại trưởng lão chiêu đãi ông Liễu Sĩ Tắc thì còn đỡ, tốt xấu gì hai người kia cũng đã ra ngoài trải chút sự đời, nhiều ít có chút tâm phòng bị và cảnh giác. Thiếu tư tế và mấy người còn lại ít tiếp xúc với người bên ngoài, hơn nữa ông Liễu Sĩ Tắc là ba của thần của bộ lạc Hoa Tế, lừa gạt ông ấy là khinh nhờn thần linh... Bọn họ khẳng định là biết cái gì nói hết, không nửa lời giấu diếm.

Nàng cầm lấy một lon bia đặt gần đó, đưa cho Liễu Vũ một lon, chính mình tự khui một lon uống: "Bia nặng như vậy, cô cũng là kêu thôn dân cõng vào đây cho cô à?"

Liễu Vũ đáp: "Cũng đâu có bắt bọn họ làm không công. Tiền công khuân vác hàng hóa một ngày 30 tệ đó."

Anh trai shipper chạy xe điện giao cơm hộp mỗi ngày còn có thể kiếm được 200, 300 tệ a. Trương Tịch Nhan tính nhẩm giá cả, một cái sọt chỉ có thể chứa được nhiều nhất là 3 lốc bia, nhiều hơn nữa sẽ không thuận tiện leo núi, rất nguy hiểm, một lần đi ra đi vào núi mất bốn ngày, tiền công khuân vác 120 tệ, hơn nữa lương khô đồ ăn này nọ, ngẫu nhiên còn phải ở dưới thôn ngủ lại một đêm, suy ra chi phí vận chuyển một lần như vậy tốn ít nhất 200 tệ. Liễu - thần của bộ lạc Hoa Tế - giàu có, tiêu tốn 200 tệ chi phí vận chuyển để uống 3 lốc bia thì có làm sao?

Liễu Vũ nhìn thấy biểu tình của Trương Tịch Nhan không đúng cho lắm, cô nói : "Một ký gạo giá 3 tệ, cộng thêm tiền vận chuyển vào núi là 4 tệ, tôi bán cho thôn dân chỉ có 5 tệ. Trẻ em dưới 12 tuổi, mỗi ngày được phát một cái trứng gà bổ sung protein, đây đều là để cho bọn họ mỗi buổi sáng đi đến trại nuôi gà lãnh về nấu. Em bé dưới một tuổi được một chén canh trứng. Một ngày phát 300 trứng gà, một năm tốn không ít tiền. Nếu có trường hợp sữa mẹ không đủ, tôi còn phải mua thêm sữa bột về cho bọn họ." Cô cầm lon bia của mình cụng vào lon bia của Trương Tịch Nhan: "Uống vì thần của bộ lạc Hoa Tế không gì làm không được."

Trương Tịch Nhan ngẫm lại, Liễu Vũ xác thật vì thôn dân làm không ít chuyện, mang theo bọn họ đi hướng về phía cuộc sống ấm no đầy đủ hơn, vì thế nàng cũng nhẹ nhàng cụng bia với Liễu Vũ: "Uống vì thần của bộ lạc Hoa Tế."

Liễu Vũ lúc này mới lộ ra tươi cười, nói: "Như vầy mới đúng chứ. E hèm, sau này nhớ nói tốt cho tôi đó nha."

Trương Tịch Nhan: ? Cho nên đây mới là mục đích chính.

Nàng thu hồi kính ý vừa mới cho lúc nãy.

Trong núi không khí trong lành, sao trời rất sáng, uống bia ăn đồ nướng quả thực không tồi.

Thôn dân vây quanh lửa trại ca hát khiêu vũ, giai điệu dân ca cổ xưa, hòa với tiếng nhạc cụ được chế từ da thú gõ vang, cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được bọn họ vô cùng sung sướиɠ vui vẻ.

Trương Tịch Nhan muốn nói, Liễu Vũ không cần phải lo lắng ba mẹ của cô nghĩ thế nào, bọn họ chỉ là lo cho cô thôi. Đối với người dân bộ lạc Hoa Tế, Liễu Vũ xác xác thực thực làm được rất tốt, cũng có được lợi nhuận thu về, không phải là tự nhiên trút tiền túi vào động không đáy. Sau khi ông Liễu Sĩ Tắc bán đất phần mộ tổ tiên lấy tiền để lập nghiệp, hai người con của ông đều không được yên ổn, đại tai tiểu họa không ngừng, nhiều năm qua hai vợ chồng ông vẫn luôn làm việc thiện để tích đức, muốn để lại một chút phúc báo cho con trai và con gái. Liễu Vũ làm việc tốt, chỉ cần cô không bồi luôn bản thân mình đi vào thì ông Liễu Sĩ Tắc vẫn rất vui vẻ để cho cô làm.

Tửu lượng của Liễu Vũ vốn không tồi, hiện giờ có cổ trấn thân, uống rượu bia với cô mà nói chỉ là để cho có vị. Cô biết Trương Tịch Nhan đã học được một thân bản lĩnh, cũng thấy được tửu lượng của nàng tăng lên rất nhiều. Trước kia uống một ly đã đổ, hiện tại uống nửa lốc bia mới có chút say say.

Đôi mắt của nàng lúc say chếnh choáng lộ ra chút mê ly, cộng với khí chất lãnh đạm mang theo vài phần thản nhiên, hòa với bóng đêm và ánh lửa trại nơi xa xa, thật rất câu người.

Liễu Vũ tưởng đè Trương Tịch Nhan xuống, trước làm như vậy như vậy, sau lại làm như thế như thế. Bất quá, cô không dám. Cô thầm nghĩ, hai người ăn no rồi nằm trên ghế trúc hưởng thụ gió núi, uống bia ngắm sao, cũng rất lãng mạn. Cô quay đầu nhìn sang Trương Tịch Nhan, nói thầm trong lòng: Sao chị không quay sang đây nhìn tôi một chút, lỡ như bóng đêm thật đẹp, tôi cũng thật đẹp, chị liền động tâm thì sao?

Trương Tịch Nhan đang ngồi xem sao trời. Nàng từng đọc qua sách về thuật chiêm tinh, nhưng không nghiên cứu nhiều. Đó là một môn học vấn cao thâm, dùng cả đời để nghiên cứu cũng chưa chắc nắm giữ được. Nhưng là, ngắm sao nhưng không bặc tính cái gì, chỉ tìm tinh vị phương hướng thì thực dễ dàng.

Bỗng dưng, Liễu Vũ tiến đến trước mặt, cách nàng cực kỳ gần.

Trương Tịch Nhan quay đầu, hoang mang nhìn Liễu Vũ: Lại phát thần kinh cái gì vậy?

Liễu Vũ hỏi: "Trương Tịch Nhan, tôi và ngôi sao, cái nào đẹp hơn?"

Trương Tịch Nhan: ? Chắc chắn rồi, tối nay Liễu Vũ chưa uống thuốc.

Nàng lười phản ứng Liễu - thần kinh, tiếp tục ngắm sao.

Liễu Vũ cúi người nhìn Trương Tịch Nhan chằm chằm, không nhúc nhích mảy may, bộ dáng như kiểu "chị mà không trả lời tôi thì tôi nhất quyết không đi". Cho dù Trương Tịch Nhan mất kiên nhẫn thuận miệng nói một câu có lệ rằng "Cô đẹp mắt hơn" cũng được nha.

Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái, phát hiện thứ này bệnh càng ngày càng nặng hơn, đang dùng đôi mắt ái muội nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng như thể tùy thời sẽ hôn tới. Nàng lạnh giọng hỏi: "Cô muốn làm cái gì?"

Liễu Vũ tiếp tục hỏi: "Tôi khó coi lắm hả?"

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Xấu."

Liễu Vũ tức khắc không vui la lên: "Tôi xấu? Tôi xấu chỗ nào? Tôi là bạch phú mỹ tiêu chuẩn đó nhen, người đẹp tâm hồn càng đẹp nhen."

Giọng nói của Trương Tịch Nhan lạnh lùng: "Hình như cô quên mất mấy vết sẹo trên người của tôi là từ đâu mà ra nhỉ."

Liễu Vũ bị lời nói của Trương Tịch Nhan đấm cho một phát nghẹn họng, cô thiếu chút nữa đấm ngực khóc lớn: Làm bậy nha, tôi đây là đào cái hố gì cho bản thân vậy kìa!

Mỹ nhân kế của Liễu Vũ thất bại thảm hại, chán nản ngồi trở về ghế trúc của mình, hấp hối giãy giụa thêm một câu: "Tôi cảm thấy tôi có thể sửa chữa sai lầm một chút."

Trương Tịch Nhan giọng nói nhàn nhạt đáp lại: "Không, cô không cần." Nếu đưa cho nàng cây búa và mấy cái đinh, nàng bảo đảm làm cho Liễu Vũ ngủm trong quan tài có biến thành cương thi cũng không nhảy ra được.

Liễu Vũ mỉm cười, thầm nói trong lòng: Hai ta sắp vào núi kiếm dược liệu, trong núi có quỷ à nha!