Phu nhân là con gái của Thần sông Thúy Hà, xét theo thân phận thì quả thực nàng đã với cao khi kết hôn với dòng dõi Long thần Chung Sơn, thế nên đay cũng là tâm bệnh của nàng, thêm vào đó sau khi đại hôn cử hành, bản tính đa tình của Đế Quân trước sau không chịu thay đổi, hai ba hôm vợ chồng lại cãi nhau, có lẽ lần này phu nhân đã mệt mỏi, để cho nàng yên lặng một hồi cũng là chuyện nên làm.
Nhưng các Thần tộc lớn nhỏ ở nơi đây, tám chín phần đều lung tung rối loạn. Thời gian của họ trường tồn cùng trời đất, dung nhan dáng vẻ đẹp rạng ngời, nào có một ai trong tình cảm lại không tơ tình không nỡ cắt mà càng gỡ càng rối hơn? Hôm nay họ yêu người này, ngày mai họ hận người kia, dù sao họ cũng có tháng năm dài đằng đẵng để họ dây dưa dai dẳng, nào ai quan trọng chuyện đã thành thân hay chưa? Một vị Thần tộc nghiêm túc như phu nhân nhà lão đúng là nhân vật hiếm gặp.
Đúng giờ Dậu, các nữ tiên ôm tiểu công chúa từ thiên điện bước ra. Tuy mới hai trăm tuổi đã có hình người nhưng tiểu công chúa vẫn y hệt một một em bé người phàm, cơ thể nhỏ nhắn bọc trong chăn gấm tơ vàng, trước ngực đeo khóa vàng ròng rườm rà mỹ lệ, bé con vừa say ngủ vừa ngậm ngón tay trong miệng, vô cùng đáng yêu.
Thanh Yến tung tẩy theo sau, không ngừng đưa tay định kéo người tiểu công chúa, hưng phấn gào la: “Cục bột nhỏ! Cục bột nhỏ!”
Tiếng tán thưởng của quan khách vang lên hết đợt này đến đợt khác, trước đó họ đều nghĩ rằng Chung Sơn Đế Quân kia đang ba hoa khoác lác, sao trên đời có được Long nữ nào mới hai trăm tuổi đã có hình người? Giờ đây khi chứng kiến tận mắt họ mới tin thật, nhiều vị thần tiên tuổi cao nhớ đến sự tích bá đạo của dòng dõi Long thần Chung Sơn một thời, không khỏi cảm khái.
Tiếng hoan hô khen ngợi to lớn cuối cùng cũng đánh thức công chúa nhỏ, nữ tiên sợ tiểu công chúa khóc, vội dốc lòng vỗ về. Nào hay tiểu công chúa lại vô cùng yên tĩnh, chỉ đổi ngón tay tiếp tục mυ'ŧ chùn chụt, đôi mắt đen trắng rõ ràng tò mò nhìn vô số Thần tộc xa xa, không hề chớp mắt.
Tề Nam tính toán thời gian, lúc này Đế Quân đã nên tới đặt tên cho tiểu công chúa, nghi thức đặt tên vô cùng quan trọng, không thể bị quấy nhiễu được. Lão bước tới giữ lấy Thanh Yến đang chơi đùa, dặn dò nữ tiên đưa cậu bé đến chỗ ngồi, còn mình thì bưng tráp ngọc chứa que xăm làm từ cây bất tử, mỗi một thanh đều khắc chữ viết tên, chỉ chờ đợi Chung Sơn Đế Quân đến lựa chọn.
Sau khi cầu khẩn khắp bốn phương, Đế Quân bỗng nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên tráp ngọc, vô số que xăm làm từ cây bất tử bay lên như có sức sống, xếp thành rất nhiều vòng tròn lớn nhỏ giữa không trung, chẳng mấy chốc, hai que xăm như bị một sợi dây vô hình trấn trụ, nhẹ nhàng dừng lại trong lòng bàn tay Đế Quân.
Đế Quân cúi đầu nhìn, lấy bút lông trên bàn chấm nước Thiên Hà, dứt khoát viết hai chữ “Huyền Ất” vào không trung, ánh sáng lập tức lấp lánh, hai chữ “Huyền Ất” chầm chậm nổi lên giữa bầu trời, sau đó hoá thành muôn vàn đốm sáng, long lanh bồng bềnh trong đêm tối hồi lâu rồi mới tiên tan vào trong gió.
“Nếu Thiên Đạo đã có lời chỉ rõ, vậy thì bổn tọa sẽ thuận theo ý trời. Hôm nay ta xin đặt tên cho con gái cái tên Huyền Ất.”
Ngay sau đó, tiếng chúc mừng vang vọng từng cơn, sau lớp bình phong lưu ly cực lớn, các nhạc quan tấu tiếng nhạc trời, vạn đóa hoa vàng rơi xuống như mưa, trên bàn tiệc trống trơn bỗng xuất hiện vô số rượu ngon, chư vị thần tiên sôi nổi nâng ly mời uống.
Hương rượu thơm nồng nàn, công chúa Huyền Ất nằm trong tay nữ tiên vẫn chưa quen với mùi rượu, hắt hơi một tiếng, rồi “bụp” một tiếng. Dưới muôn vạn ánh nhìn, em bé xinh xắn đẹp đẽ biến trở lại thành một con rồng nhỏ xám xịt chỉ dài mấy tấc, vẫy đuôi trong tay nữ quan, không khác gì một con cá chạch.
Bốn phía đột nhiên im bặt, Đồng Sơn công chúa tái nhợt mặt hoa, hoảng hốt đến độ giọng nói biến dạng, hơi chói tai: “Ôi! Sao lại biến thành cá chạch mất rồi?!?”
Chung Sơn Đế Quân sa sầm mặt, các vị thần tiên mời rượu im bặt như ve sầu mùa đông, giả vờ không nghe thấy lời của Đồng Sơn công chúa, ngay cả các nhạc quan sau bức bình phong cũng dừng tấu nhạc – Đáng lẽ ra, Long thần đã có hình người không nên biến trở lại hình rồng nữa, trừ khi... trừ khi thần lực thấp kém, không thể duy trì hình người quá lâu.
Nhưng Long thần Chung Sơn là huyết mạch thế nào? Thần lực của tiểu công chúa sao có thể thấp kém? Trước đó đồn đại mới hai trăm tuổi đã có được hình người, bây giờ thì thế nào? Biến thành rồng trước muôn vàn ánh mắt, dáng hình còn giống hệt cá chạch nhỏ có khác nào đang vả bôm bốp lên mặt Chung Sơn Đế Quân, tiếng vang vọng đến tận chân trời?
Thanh Yến đang im lặng ngồi một bên bỗng nhanh chân bước tới trước mặt nữ tiên đang lúng túng, vươn tay ôm muội muội vào lòng, cậu bé vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên chiếc sừng nhỏ mới nhú trên đỉnh đầu muội muội, vừa khẽ dỗ dành: “Bé ngoan, nghe lời, mau biến lại đi nào.”
Tiểu công chúa như con cá chạch ngáp dài một cái trong lòng bàn tay Thanh Yến, thổi một chuỗi bong bóng ra ngoài rồi cuộn tròn ngủ say.
Mùng Hai tháng Hai, ngày rồng ngẩng đầu, tiệc mừng thọ hai trăm tuổi của công chúa nhỏ trên đỉnh Chung Sơn sớm tan, lúc chư thần rời đi, đỉnh Chung Sơn bắt đầu có mưa phùn, chắc hẳn tâm trạng Đế Quân đang không tốt, vài hôm nữa Chung Sơn có lẽ sẽ đóng băng.
Nhưng mặc kệ Chung Sơn Đế Quân bực dọc thế nào thì chuyện này vẫn nhanh chóng lan truyền khắp bốn bề Thần giới, đến tai cả các tiểu tiên quân trên đảo tiên xa xôi, Long thần Chung Sơn khoác lác quá trời, khoe khoang tiểu công chúa là mới hai trăm đã có hình người lại bị biến thành cá chạch ngay trong tiệc mừng thọ.
Danh hiệu “Công chúa cá chạch” theo đó mà vang vọng khắp chốn, chút uy danh chẳng còn bao của dòng dõi Long thần Chung Sơn mà vạn Rồng quy phục lại bị bôi đen một lần nữa, ngay cả Yêu tộc ở Hạ giới cũng dám công khai cười chê bọn họ.
Mãi đến một ngàn năm sau khi phu nhân của Chung Sơn Đế Quân là Thúy Hà Thần nữ không biết vì nguyên cớ gì lại qua đời ở bình nguyên của Đại Hoang, cùng lúc đó, tộc Đồng Sơn phương Bắc bỗng nhiên bị băng lạnh che kín, toàn bộ chư thần trong tộc diệt vong, có lời đồn đại rằng Chung Sơn Đế Quân là người gây ra việc đó.
Chuyện cả tộc Đồng Sơn bị diệt vong quá đỗi ly kỳ, Thiên đế cũng từng tìm Đế Quân chất vấn nhưng kết quả lại không như ý nguyên. Không ai biết hai vị Thần tôn đã hàn huyên điều gì, chỉ biết Chung Sơn Đế Quân lại bình yên quay về tiếp tục làm Đế Quân, còn chuyện của tộc Đồng Sơn thì bị Thiên Đế âm thầm dẹp yên như chưa từng có.
Đến đây, uy danh của Long thần Chung Sơn một lần nữa chấn động Thần giới, cuối cùng không ai còn dám nhắc chê cười công chúa cá chạch nữa.
Thời gian vội vã trôi đi, chớp mắt tám ngàn năm đã qua.