Nửa Thành Gió Trăng

Chương 1

Quyển 1: Gió trăng vô tận không có bến bờ

Ngày mùng hai tháng hai, ngày rồng ngẩng đầu, trên đỉnh Chung Sơn thanh tịnh mấy trăm năm bỗng vô cùng náo nhiệt.

(*) Trong dân gian Trung Quốc, mùng 2 tháng 2 nông lịch là ngày Long Đài Đầu, tức là Rồng Ngóc Đầu, ngoài ra đây còn là ngày lễ Canh Xuân, ngày Nông sự, Ngày Thanh Long, vậy nên mùng 2 tháng 2 nông lịch là ngày trùng lặp nhiều nghi lễ cổ truyền dân gian Trung Quốc.

Ngay lúc giờ Mão mới bắt đầu, vô số đóa hoa vàng to bằng cái chén đã trượt khỏi tầng mây, nhạc tiên tấu từng hồi, làn gió thơm thổi tới từ bốn phía, khách khứa tới lui không dứt. Chung Sơn Đế Quân cười suốt một ngày, nhận lễ suốt một ngày, cằm và cánh tay đã hơi nhức mỏi.

Hôm nay con gái út của ngài vừa tròn hai trăm tuổi, đáng lẽ chẳng cần tổ chức yến tiệc tưng bừng đến nhường này, nhưng mấy ngày trước cô nhóc con vốn còn như một con cá chạch đột ngột lại hóa thành hình người, đây được coi là chuyện lớn hàng đầu đối với dòng dõi Long thần Chung Sơn, ngài không thể không mời các vị thần tiên trong bốn bể tám cõi đến uống chén rượu.

Mắt thấy mặt trời đã sắp lên cao, khách khứa đến chúc mừng càng ngày càng đông đúc, da mặt Chung Sơn Đế Quân đã cười đến độ tê rần.

Không biết lý do tại sao mà hôm nay ngài lại hơi lơ đãng, gọi sai tên tuổi của khách mời đã mấy lần, cũng may bên cạnh ngài vẫn còn có có Thần Quan Tề Nam hỗ trợ nên vẫn chưa có sơ sót gì lớn xảy ra.

Không dễ gì mới kiếm được một thoáng nhàn hạ, Chung Sơn Đế Quân nhìn mặt trời ngày càng lên cao, cuối cùng không kìm được khe khẽ thở dài: “A Thúy không về thật hả?”

Tề Nam cười đáp: “Tiểu công chúa mới hai trăm tuổi đã có được hình người, chuyện vui thế này sao phu nhân có thể không về chứ? Đế Quân cứ thư giãn tâm tư, đừng nên bận lòng.”

Đế Quân vẫn lo lắng: “Chắc chắn nàng vẫn còn đang giận ta chuyện ta mời tộc Đồng Sơn đến dự tiệc, nhưng San San vô tội, nàng ấy có tình với ta nhưng vẫn luôn biết giữ lễ. A Thúy ngốc nghếch, hà tất phải giận dỗi với ta tới tận bây giờ.”

Tề Nam cười nhạt rũ mắt, len lén xoa da gà nổi trên cánh tay, ông theo Đế Quân đã mười mấy vạn năm mà vẫn chưa thể quen nổi thứ giọng điệu này của ngài ấy.

Mặt nào của Đế Quân nhà ông cũng tốt, chỉ mỗi tội ngài có thói đa tình trước sau không thay đổi, gặp người nào yêu người nấy, ai cũng có tình nhưng vẫn biết giữ lễ, danh tiếng lạnh lùng tàn khốc của dòng dõi Long thần Chung Sơn tích lũy bao đời sắp bị ngài ấy xóa bỏ hết sạch.

Ngay cả tiểu tiên quân trên đảo tiên Bồng Lai Phương Trượng Doanh Châu xa xôi cũng hiểu chuyện rằng, Chung Sơn Đế Quân là vị Đế Quân không nên dây dưa nhất. Người được Thiên Đế xưng tụng là Đế Quân đã là người có địa vị không tầm thường, hơn nữa dòng dõi Long thần Chung Sơn còn là dòng dõi Long thần mà bốn bể tám cõi không dòng dõi nào có thể sánh kịp.

Lời Thiên Đế Thượng Cổ từng nói: Rồng chiến nơi sơn dã, đổ máu đen máu vàng đúng là lời ngài đang nói về dòng dõi Long thần Chung Sơn.

Dân gian có câu đồn đại, đời trước của Chung Sơn Đế Quân và tộc Phượng Hoàng ở Cửu Thiên đã từng nảy sinh hiềm khích, trong cơn nóng giận đã trục xuất biển Ly Hận ở cực Tây chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng, mãi đến hôm nay nơi đó vẫn lạnh lẽo thấu xương, trở thành chốn trú chân của vô số hung thần lợi hại, những Thần tộc bình thường chỉ cần lại gần đều sẽ bị trọng thương, vậy nên Thiên đế đã niêm phong nó biến thành nơi Cấm địa.

Đây chính là sự bá đạo của vua các loài Rồng, thế nhưng khi nhìn lại vị Đế Quân trước mặt... Tề Nam âm thầm thở dài.

Thở dài rồi thở dài nhưng chuyện nên an ủi thì vẫn phải an ủi, Tề Nam cất tiếng khuyên: “Khách đến nhà hôm nay rất đông đúc, Đế Quân nên chú ý đến lời nói của mình. Huống hồ tiểu công chúa có thiên phú trời ban, lòng ngài vốn nên thoải mái mới phải, sao có thể nhíu mày cau có thế kia?”

Huyết mạch Long thần Chung Sơn không giống với các Long thần khác, lúc mới sinh ra con cháu đều mang thân rồng, phải sống trong ao Dưỡng Long trên đỉnh Chung Sơn năm, sáu trăm năm mới có thể hóa thành hình người. Như Đế Quân hiện nay hay tiểu long quân nhà ngài đều phải sống đến tận năm năm trăm tuổi mới có được thân hình của con người, chuyện tiểu công chúa chỉ mới hai trăm tuổi đã có được hình người đã đủ chứng minh thần lực của nàng mạnh mẽ, không chừng sau này uy danh của Long thần Chung Sơn phải nhờ đến thân nàng lấy lại.

Tề Nam lại lôi chuyện công chúa nhỏ ra làm cớ, cuối cùng cũng đả động được trái tim đa sầu đa cảm của Đế Quân, ngài đang định tìm nữ quan ôm con gái đến cưng nựng một chút thì bỗng cảm thấy có một sức mạnh yếu ớt níu lấy tay áo mình. Đế Quân cúi đầu trông thấy con trai Thanh Yến đang dựa vào bên chân, gương mặt trẻ con thơ ngây ngước lên nhìn ngài.

“Cha ôm.” Thanh Yến cất giọng nói non nớt, vươn tay về phía Đế Quân đòi ngài bế bồng.

Chung Sơn Đế Quân nở nụ cười, lúc đang định bế con trai lên thì bỗng nhiên ngài nghe thấy được Lễ quan cao giọng hô hào: “Đồng Sơn công chúa đến chúc mừng.”

Ngoài cửa vòm mây lành bay lượn, đưa một đám thần tiên mênh mông lướt vào, vị Thần nữ đi đầu khoác một chiếc áo màu hoa đào nhạt, cổ tay áo trên vạt áo khảm không biết bao nhiêu mảnh sao trời, làm cả ngọn Chung Sơn bừng sáng.

Nàng ta trông thấy Chung Sơn Đế Quân, sóng mắt lập tức uyển chuyển, e lệ hành lễ, dịu dàng chào hỏi: “Đế Quân.”

Một tiếng gọi của nàng làm trái tim Chung Sơn Đế Quân mềm nhũn, cầm lòng không đặng đi tới trước mặt đáp lời: “San San.”

Tề Nam cúi đầu nhìn về phía Thanh Yến, cánh tay của cậu bé con vẫn còn chìa ra trong ngỡ ngàng mà chẳng chờ được cha bế. Lão thầm thở dài lần nữa, khom lưng xuống dịu giọng gọi: “Tiểu long quân, hôm nay Đế Quân phải tiếp đãi rất nhiều khách khứa, hay là ngài đến thăm tiểu công chúa đi?”

Thanh Yến ngây thơ quả nhiên đã bị lão thuyết phục, múa máy tay chân, “Thăm muội muội! Thăm muội muội!”

Nữ tiên phía sau lập tức tiến lên bế Thanh Yến ra ngoài, dùng thân che chắn tầm mắt của cậu bé, tránh bé nhìn thấy cảnh tượng Chung Sơn Đế Quân nắm tay Đồng Sơn công chúa.

Đồng Sơn công chúa đã đến, chắc hẳn Đế Quân chẳng còn lòng dạ chào đón những vị khách khác, Tề Nam đành phải bước lên, bận rộn chẳng khác gì một con quay vậy.

Mãi đến khi sắc trời tối dần, giờ Dậu sắp sang mà vẫn không thấy phu nhân xuất hiện, Tề Nam nghĩ chắc rằng phu nhân không trở về.