Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 20: Cấp trên là đàn anh

“Đúng vậy, là cuối tháng sau.” Thường Ninh tiếp lời, đây cũng là nguyên nhân cậu vội vàng thi bằng lái xe.

Nhất định phải có được bằng lái, mua một chiếc xe thay đi bộ, ngày đó trực tiếp lái xe đưa Lâm Yến Yến đến bệnh viện, ngàn vạn không cần gặp được Thương Diễn ở giữa đường.

Mẹ Thương ôn nhu nói: “Nói vậy, tên của đứa nhỏ đã nghĩ kỹ rồi sao?”

“Đúng là con đã nghĩ qua, kêu là Thường Tư Tư đi.” Khóe miệng Thường Ninh lộ ra vui mừng, nếu cậu có thể cứu một đứa bé cũng là làm việc tốt.

Mẹ Thương ngẫm nghĩ, hai chữ Tư Tư xứng với cái họ này rất là thỏa đáng, trong lúc nhất thời không rảnh lo đi tìm tòi nghiên cứu cảm giác quái dị trong lòng.

Sau khi bữa tối kết thúc, thời gian đã không còn sớm, Thương Diễn chủ động lái xe đưa Thường Ninh về nhà.

Bên ngoài, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, toàn bộ màn đêm mông lung mơ màng, mẹ Thương tri kỷ đưa cho hai người mỗi người một cái ô.

Trên đường về nhà, Thường Ninh mới chợt nhớ ra Lâm Yến Yến đang ở trong nhà chờ cậu…… Không đúng, Lâm Yến Yến sẽ không chờ cậu về nhà.

Cậu không nghĩ vác đá đập chân mình.

Trong cốt truyện gốc, Lâm Yến Yến nguyên bản nghĩ cùng Trần Phi Phàm tư bôn, kết quả vô tình gặp được chất lượng tốt nam thần Thương Diễn, cốt truyện phát triển thành hai nam tranh một nữ.

Còn Thường Ninh thì bị vứt ra một góc.

Nhưng sau cùng Trần Phi Phàm thất bại, cậu không cần phải bớt thời giờ để tâm đến hắn, chỉ cần bảo vệ tốt Thương Diễn, đối tượng cho Lâm Yến Yến tuyển chọn không phải chỉ còn một mình cậu?

Thường Ninh cảm thấy Lâm Yến Yến đề phòng cậu, ở sau lưng nhìn trộm cử chỉ hành vi của cậu. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, có thể là Lâm Yến Yến sợ hãi bại lộ việc xuất quỹ, chỉ là mạc danh bị người ta để ý làm cậu không quá tự tại.

Ví dụ như hiện tại loại cảm giác không thể hiểu được này lại đột nhiên xuất hiện.

Là do cậu thật sự nghĩ nhiều, quá mức mẫn cảm?

[Ký chủ, có một loại khả năng, ngài cảm giác có người đang nhìn mình, chính là Thương Diễn?] Hệ thống 68 trì độn mà mở miệng.

Thường Ninh hoàn hồn a một tiếng, vội vàng nhìn về phía Thương Diễn.

Giám đốc theo dõi cậu? Hắn không phải đang lái xe sao?

“Giám đốc?” Thường Ninh hỏi.

Thương Diễn trước sau mang theo ý cười, bất động thanh sắc mà đánh giá Thường Ninh, tựa hồ như bị người phát hiện rình coi mà ngượng ngùng, nói: “Tiểu Ninh, có tâm sự gì sao? Từ sau khi ngồi lên xe đến giờ thấy cậu hứng thú không cao, tôi còn đang lo lắng bữa tối nay có điều gì khiến cậu không thích đâu?”

“Thích, tôi chỉ là nghĩ đến một ít chuyện linh tinh.” Thường Ninh vội vàng lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Thương Diễn xoay vô lăng tiến xe vào tiểu khu, ngừng lại ở con đường sỏi đá, mưa càng thêm nặng hạt.

“Chú ý chút, thời tiết lạnh đừng để bị cảm.” Thường Ninh xuống xe trước, Thương Diễn còn dặn dò hắn.

“Giám đốc, tái kiến.” Thường Ninh mở cửa xe, nỗ lực cầm ô che chắn, nhanh chân vọt vào sảnh lớn dưới tầng.

Cậu xoay người lại vẫy vẫy tay, ý cười doanh doanh: “Ngủ ngon!”

Có lẽ là tiếng mưa rơi quá ồn ào, che đậy lời nói của Thương Diễn, Thường Ninh không nghe thấy hắn đáp lại, ngậm ngùi rời đi.

Thẳng đến khi Thường Ninh lên tầng,đèn cảm ứng một đường sáng lên, Thương Diễn mới thu liễm ánh mắt, đầu lưỡi hơi hơi đỡ đỡ hàm trên, thong thả ung dung mà mở miệng.

“Ngủ ngon, Tiểu Ninh……”

Thường Ninh thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, tránh ồn ào đến Lâm Yến Yến.

“Kẻ bất lực đã trở lại……” Lâm Yến Yến châm chọc mỉa mai.

Đợi đến lúc Lâm Yến Yến nhìn rõ quần áo mới cùng khăn quàng cổ trên người Thường Ninh, trên gương mặt nháy mắt hiện ra biểu tình đáng sợ.

“Anh còn có tiền để mua quần áo đắt như vậy?! Tiền lương không phải đã đưa hết cho tôi rồi sao?!” Thanh âm trong đêm yên tĩnh vang lên phá lệ bén nhọn chói tai, lệnh người cảm thấy một loại ác ý sởn tóc gáy.

Mỗi tháng cô ta đều cầm hầu hết tiền lương của Thường Ninh đi trả nợ, chỉ còn dư lại một phần cho chính mình hưởng thụ.

Nhớ lại trước kia khi học đại học, người theo đuổi cô ta không thiếu xếp hàng đến trước cửa phòng, mỗi ngày đều phải xé bọc quà đến mỏi mỏi tay. Mà hiện tại mỗi tháng ngoại trừ việc ra ngoài ăn cơm tiêu sái, dư lại tiền đều không đủ mua hai kiện quần áo.

Nhìn Thường Ninh ăn mặc quần áo sang quý như vậy, Lâm Yến Yến liền biết, liền biết Thường Ninh không hoàn toàn tin tưởng cô ta! Còn dám không đem toàn bộ tiền lương đều nộp lên!

Phế vật cư nhiên còn dám giấu tiền riêng!

Thường Ninh cúi đầu, nhỏ giọng biện giải: “Trên tay anh cũng có một ít tiền gia dụng, hôm nay quá lạnh, nhìn đến cái áo này mới không nhịn được mà thuận tay mua.”

Cậu cố tình nói dối, ý đồ đem dấu vết của Thương Diễn lau đi.

Lâm Yến Yến đĩnh bụng to vọt tới trước mặt Thường Ninh, bắt lấy cổ áo vuốt ve xem xét, biểu tình thế nhưng có chút vặn vẹo.

“Cái áo này là của mùa mới, một kiện áo lông giá gốc bốn năm ngàn, có thể chiết khấu đến bao nhiêu hả?”

Lâm Yến Yến nhận thức thương hiệu này, hơn nữa lúc bồi Trần Phi Phàm đi dạo trung tâm mua sắm xem đồ nam đã từng nhìn thấy cái áo này.

Thường Ninh kinh ngạc, cũng không nghĩ tới cái áo này đắt như vậy, một trận thịt đau, trách không được lúc ấy Thương Diễn phải nhanh tay xé đi mác giá.

“Là đàn anh ở cùng công ty. Trước kia một đoạn thời gian mỗi ngày anh đều mang bữa tối cho người ta, hôm nay đàn anh mời ăn cơm, quá lạnh nên nhân tiện vào cửa hàng thử một kiện quần áo.” Thường Ninh chỉ có thể ăn ngay nói thật.

Lâm Yến Yến ôm cánh tay trào phúng: “Là vị bằng hữu kia sao? Anh nhận đồ đắt như vậy, trả lễ được cho người ta sao? Đúng là không biết xấu hổ!”

“Lần sau, lần sau nhất định sẽ không thu.” Thường Ninh vội vàng hống người, hơi hơi cúi đầu, sợi tóc mềm mại che khuất đôi mắt, tận chức tận trách mà sắm vai một người bạn trai nhu nhược.

Lâm Yến Yến cắn răng lại một hồi quở trách, đem Thường Ninh so sánh với vị đàn anh kia, mắng cậu là bùn nhão không trét được lên tường, mắng xong mới xoay người trở về phòng ngủ.

Mà Thường Ninh cũng mệt mỏi trở lại phòng nghỉ ngơi.