Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 21: Cấp trên là đàn anh

Hôm sau, Thường Ninh mang theo túi văn kiện đi công ty, hôn hôn trầm trầm dựa vào ghế tàu điện ngầm, có điểm choáng váng đầu, hình như là bị cảm.

Giờ này cậu không thể quay về nhà, chờ đến khi tới công ty, đi phòng trà pha chút thuốc uống hạ một chút nhiệt độ cơ thể vậy.

Trong công ty đều có nhân viên hậu cần phụ trách cấp cho mỗi người một hòm thuốc riêng, thuận tiện cho bọn họ kịp thời hiểu biết cùng xử lý tình huống đối với thân thể của mình.

Tính toán là vậy, nhưng lúc đến trước cửa công ty, Thường Ninh lại không may gặp phải kẻ lệnh người chán ghét Trần Phi Phàm.

Trần Phi Phàm hôm nay còn chờ xem cậu xấu mặt, cười lạnh một tiếng: “ Sắc mặt tổ trưởng khó coi quá, như thế nào? Có phải tối hôm qua không ngủ, trằn trọc thức xem kế hoạch của tôi mà không biết sửa như nào không?”

“Đến bàn bên kia đi, tôi và anh cùng bàn bạc lại.” Thường Ninh cũng không phản bác, trực tiếp bỏ lại một câu rồi dẫn đường đi trước.

Trần Phi Phàm khinh thường nhìn lại mà cùng đi qua, tên này công tác nhiều năm lên mà mới đi từ nhân viên quèn lên tới tổ trưởng Thường, có thể có bản lĩnh gì?

Nhưng khi thấy Thường Ninh từng chút một đem ưu điểm cùng khuyết điểm của kế hoạch nói ra, Trần Phi Phàm sợ đến ngây người.

Thường Ninh nói đơn giản dễ hiểu, cho dù là Trần Phi Phàm lại không nghĩ thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận người trước mặt hắn nói không sai.

Trần Phi Phàm biểu tình khó coi, rút lại kế hoạch của chính mình, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “ Được, để tôi sửa lại.”

Có tổ viên khác hướng về phía Thường Ninh nhỏ giọng nói: “Tổ trưởng Thường, lợi hại!”

“Phương án sửa đổi theo cách kia quả thực quá tuyệt vời.”

“Ai…… Tổ trưởng, sắc mặt anh không tốt lắm? Là bị cảm sao?”

Thường Ninh xua xua tay, ho nhẹ thấu thấu một tiếng: “Hẳn là không có việc gì, tôi đi đo nhiệt độ cơ thể trước vậy.”

Ngày hôm qua cũng không dầm mưa quá lâu, có thể là do gió thổi lạnh, buổi tối lại không đắp kỹ chăn, mà trong phòng cũng không có điều hòa.

Thường Ninh bớt thời giờ đi đến phòng trà, dựa vào tường kẹp cặp nhiệt độ dưới cánh tay áo, không nóng lắm.

Chưa được mấy phút, Thương Diễn đã đi vào tới, nói: “Tiểu Ninh, bọn họ nói cậu sinh bệnh?”

“Chỉ là nhiệt độ hơi cao.” Thường Ninh lắc đầu.

“ Đo một lần chưa chắc đã chuẩn, ngậm nhiệt kế đo lại đi.”

Thương Diễn lấy ra nhiệt kế thủy ngân, dùng sức lắc lắc, dưới ánh đèn nhìn nhìn xác định nhiệt độ thấp hơn 35 độ.

Thương Diễn tới gần một bước, trầm giọng: “Tiểu Ninh, há mồm.”

Hắn hành động quá mức đương nhiên, Thường Ninh theo bản năng mà hé miệng, nghiêm túc ngậm lấy nhiệt kế.

Thương Diễn rũ mắt, nhìn Thường Ninh mở miệng ra, ánh mắt theo nhiệt kế rơi xuống một viên răng nanh.

Trải qua lần đo nhiệt độ thứ hai, có thể xác định nhiệt độ cơ thể của Thường Ninh ở vào mức bình thường.

“Chắc hẳn là không có vấn đề gì, buổi chiều tôi uống một chút thuốc cảm mạo đi.” Thường Ninh đem nhiệt kế trong tay đi thanh khiết tiêu độc, xong xuôi lại thả vào trong hòm thuốc.

“Giám đốc, cảm ơn anh đã chiếu cố.” Thường Ninh nhìn người đứng trước mặt, trong mắt không nhìn ra có bất luận cái gì mệt mỏi.

Thường Ninh khâm phục Thương Diễn, hắn quả thực tựa như quái vật không biết mệt, tối hôm qua lái xe đưa cậu về rồi lại đi vòng vèo về nhà, sáng nay còn dư thừa tinh lực, căn bản không biết nghỉ ngơi lúc nào.

Trong công ty, tổ viên thường xuyên ngầm bàn luận hắn quá mức liều mạng, quả thực không giống mạ vàng công tử ca từ đâu nhảy vào.

Do Thương Diễn đốc thúc công tác cường độ cao, bộ kế hoạch đang ở thế phát triển kinh người, công tác hiệu suất liên tiếp đề cao hơn một bậc, tiền thưởng cuối năm xem ra rất là phong phú.

“Trần Phi Phàm hắn lại tới quấy rầy giám đốc sao?” Thường Ninh thử dò hỏi.

Thường Ninh nhìn Thương Diễn nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận, không biết có phải hay không ảo giác, không khí xung quanh đều lạnh hơn ba phần.

Thường Ninh có điểm ngứa chóp mũi.

Chính cậu nói lời này không hẳn là bởi vì muốn đối phó với Trần Phi Phàm, một phần rất lớn là cậu muốn cố ý ở trước mặt lãnh đạo nói hắn nói bậy.

Trần Phi Phàm có thù tất báo, trong nguyên tác cắn chết Thương Diễn như chó cắn xương, Thường Ninh lo lắng Thương Diễn sẽ bị hắn ảnh hưởng đến.

Lui một bước mà nói, từ lập trường của bạn tốt, Thường Ninh cũng nên vì Thương Diễn suy xét một chút.

Thương Diễn trưng ra một khuôn mặt lạnh nhạt: “ Tôi không sợ hắn tới quấy rầy, ngược lại là tôi sợ hắn tới tìm cậu phiền toái!”

Có lẽ là Trần Phi Phàm nhảy quá cao phiền đến Thương Diễn, Thường Ninh xem hắn tỏ vẻ để bụng, khẽ ừ một tiếng.

Thương Diễn để bụng, Thường Ninh tự nhiên cao hứng, kiềm chế tâm tình kích động từ phòng trà đi ra.

“Giám đốc, tôi đi trước nộp giấy đề nghị thăng chức.” Thường Ninh cười nói.

Cậu hạ quyết tâm muốn cạnh tranh vị trí phó giám đốc, công ty đã xem xét cậu trong thời gian dài, việc này sắp trần ai lạc định.

Thương Diễn tuy rằng có thể xen mồm, nhưng chung quy không về hắn quản.

Vừa lúc thượng cấp lãnh đạo cũng ở, Thường Ninh đem tài liệu đặt ở trên mặt bàn, cũng đối lãnh đạo cúi đầu: “Vất vả ngài.”

“Cũng không có gì vất vả.” lãnh đạo xua xua tay, lộ ra ý cười, “Việc này có thể thành hay không là do tổ trưởng Thường vất vả, cậu công tác bao năm, văn bản tài liệu đều chuẩn bị tốt, mọi người đều biết cậu có năng lực.”

Ánh mắt Thường Ninh biểu lộ thần sắc ngoài ý muốn.

Lần trước cậu tới tìm lãnh đạo hội báo tiến độ, đối phương cướp công, bày ra bộ dạng Thường Ninh có thể tấn chức đều là công lao của hắn, hôm nay cư nhiên lại đẩy trở về.

Chờ trở lại tổ ba bộ kế hoạch, Thường Ninh chống cằm, thầm nghĩ biến cố duy nhất chính là Trần Phi Phàm đi.

Quả nhiên, lần tổ chức hội nghị tiếp theo, Thường Ninh như cũ ngồi ở bên cạnh Thương Diễn, nhưng là Trần Phi Phàm cũng theo lại đây.

Mà rõ ràng là Thương Diễn cũng không có chỉ tên hắn lại đây.

Lúc nói đến việc điều động nhân viên tấn chức, khi nghe Trần Phi Phàm được thăng chức thành phó giám đốc, Thường Ninh tức khắc cứng đờ, đại não dừng hoạt động trong giây lát, kinh ngạc lớn hơn thất vọng.