Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 19: Cấp trên là đàn anh

Vào trong cửa hàng, Thường Ninh thực mau lựa chọn được một cái áo choàng lông dê màu sắc hơi trầm, nhanh chóng tính tiền, còn muốn mua cho mình một kiện áo lông.

Lâm Yến Yến khống chế chi tiêu trong nhà, nhưng tiêu một đồng nào cho Thường Ninh, trong tủ đựng quần áo tất cả đều là quần áo của cô ta.

Thương Diễn chọn cho cậu một thân áo lông dê thiển sắc, phối hợp với sơ mi trắng bên trong, mặc lên có vài phần học thức.

Thương Diễn đứng sau lưng Thường Ninh, hơi hơi khom lưng, lướt qua đầu vai cậu nhìn tới hình ảnh trong gương.

Thường Ninh cảm thấy bên tai nóng lên, Thương Diễn dựa đến có chút gần, nhưng động tác lại là cực kỳ tự nhiên.

“Đẹp.” Nam nhân ở bên tai Thường Ninh thấp giọng nói, nhiệt khí đảo qua vành tai của cậu.

Thương Diễn rũ mắt, nhìn vành tai trắng nõn mượt mà lộ ra màu hồng nhàn nhạt, tầm mắt một đường lan tràn đến cổ áo, suy nghĩ điên cuồng xao động.

“A?” Thường Ninh muốn nhìn một chút giá cả, nhưng tìm không thấy.

“Tôi đã trả tiền, khi nãy xé mác rồi mới cho cậu thử.” Thương Diễn ý cười doanh doanh, đôi tay cầm lấy tay Thường Ninh, ngăn cản động tác tìm nhãn mác của cậu..

“A!” Thường Ninh kinh ngạc mở to hai mắt.

Cái áo này sờ lên thực thoải mái, hẳn là rất đắt, cậu nên đáp lễ như thế nào đây?

“Không đắt, đừng lo lắng, hiện tại tay mới ấm áp được một chút.” Thương Diễn khép lại đôi tay Thường Ninh, thanh âm áp chế thấp thấp mà nói.

“Tôi đã hỏi qua, quần áo sau khi đến cửa hàng đã dùng máy giặt chuyên dụng giặt, có thể trực tiếp mặc vào.”

Thường Ninh há miệng thở dốc.

“Ai, quần áo đều đã trả tiền, không cần cũng phải lấy.” Thương Diễn than thở.

Thường Ninh xem hắn thái độ cường ngạnh không cự tuyệt nổi, chỉ có thể nhận.

Bất quá, áo khoác này mặc vào thật sự ấm áp.

Thương Diễn tỏ vẻ hài lòng, trước khi đi về lại cao hứng mua thêm hai cái khăn quàng cổ. Một cái màu đen đóng gói, một cái màu trắng đưa cho Thường Ninh.

Thường Ninh ngượng ngùng, cậu tự tay mua cho dì một phần lễ vật, không nghĩ tới Thương Diễn trực tiếp tặng cậu hai phần lễ vật.

Đây là việc bạn tốt trong nguyên tác nên làm sao?

Thường Ninh nắm chặt nắm tay âm thầm thề,cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, không cho Thương Diễn rảnh rang đi câu dẫn Lâm Yến Yến, không thể khiến hắn trở thành nam chính cao quý lãnh diễm không có tình cảm đạo đức tu dưỡng.

Biệt thự Thương gia.

Thương Diễn ấn chuông cửa.

Mẹ Thương ra mở cửa, khuôn mặt hòa nhã mỉm cười: “Là Tiểu Ninh tới đi, hôm nay buổi tối quá lạnh, vừa vặn phù hợp ăn lẩu.”

“Đây là chuyên môn đổi quần áo mới sao? Đẹp đẹp.” Mẹ Thương ôn nhu mà tán thưởng.

Thường Ninh đành nói ra chân tướng, Thương Diễn im lặng nghe cậu giải thích, rũ mắt nhẹ giọng mà nói: “Có phải hay không rất đẹp.”

Mẹ Thương biết là do con trai phối đồ, liếc mắt nhìn Thương Diễn ừ một tiếng.

“Tiểu Ninh, bạn gái con còn ở nhà sao? Có tiện đưa con bé đến đây ăn cơm luôn không?”

Thường Ninh quẫn bách mà cúi đầu, đôi tay cọ xát, đốt ngón tay bị ma sát đến đỏ ửng lên.

Sao cậu dám để cho Lâm Yến Yến có cơ hội tiếp xúc với Thương Diễn được?

“Đêm nay cô ấy có hẹn, không có phương tiện lại đây.” Thường Ninh ăn ngay nói thật, Lâm Yến Yến khinh thường “Bằng hữu” của cậu, sao có thể bớt chút thời gian vàng ngọc mà chạy đến tận đây được.

Lâm Yến Yến luôn cho rằng bằng hữu của Thường Ninh cũng là một đám phế vật, xem nhiều một cái đều là lãng phí thời gian.

Mẹ Thương không tiện hỏi nhiều.

Thương gia ăn cơm giữ quy tắc không nói chuyện, muốn nói cũng là nhỏ giọng nói, mẹ Thương thường thường ngước mắt nhìn thoáng qua, lại nghiêng đầu, chiếc đũa trong tay tạm dừng, cảm thấy có chút kỳ quái, con trai…… Hình như dựa vào Thường Ninh quá gần, thậm chí thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn hoặc là lột một ít tôm cua hải sản.

“Tiểu Ninh, ăn thịt.” Thương Diễn phóng nhẹ thanh âm, gắp một đũa thịt bò để vào trong chén Thường Ninh.

Thường Ninh đã bị trù nghệ cao siêu của mẹ Thương thuyết phục, thịt bò này tẩm ướp thật là quá thơm.

Thân thể Thương Diễn hơi hơi khuynh hướng về phía Thường Ninh, cơ hồ muốn ôm cấp dưới vào ngực.

Mẹ Thương trong lòng quái dị càng ngày càng nặng.

Thương Diễn tới gần Thường Ninh, thấp giọng hỏi hắn: “Hợp khẩu vị cậu sao?”

Thường Ninh có chút quẫn bách, lần đầu tiên được mời tới Thương gia ăn cơm, có chút không được tự nhiên.

Cũng may Thương Diễn nơi chốn chiếu cố cậu, Thường Ninh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hợp khẩu vị, ăn rất ngon.”

“Vậy ăn nhiều một chút.” Thương Diễn lại gắp một miếng thịt, chấm ít nước sốt rồi bỏ qua bát Thường Ninh.

Thường Ninh cảm thấy chính mình vẫn luôn bị Thương Diễn chiếu cố quá không lễ phép, bèn thuận tay gắp thịt cá trắng tuyết bên cạnh đưa cho hắn.

“Giám đốc cũng nếm thử.”

Thương Diễn kẹp lên thịt cá bỏ vào trong miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thường Ninh, thong thả ung dung mà nhấm nuốt.

Yết hầu lăn lộn một hơi, hắn mở miệng nhẹ giọng nói: “Phi thường mỹ vị, cậu cũng ăn nhiều một chút.”

Thường Ninh nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, cấp trên thật tốt, bạn tốt kiêm học trưởng a, cậu nhất định sẽ không cho hắn hắc hóa.

Mẹ Thương không có việc gì liền hướng về phía đối diện nhìn xem, trong lòng quái dị càng thêm rõ ràng.

Thương Diễn đều nói cho bà, Lâm Yến Yến là có thai với người khác.

Mẹ Thương nhẹ nhàng bỏ thêm đồ ăn vào trong nồi, bà buông đũa xuống, mỉm cười nhìn Thường Ninh: “Tiểu Ninh, vợ chưa cưới của con mang thai mấy tháng rồi? Dì có thể hỏi một chút sao?”

Nếu lời này hỏi Lâm Yến Yến, mỹ nữ yêu kiều mười ngón không dính nước bao giờ chắc chắn sẽ đáp rằng không nhớ, cô ta mỗi ngày quả thực hận không thể đến bệnh viện phá cái thai đi.

Nhưng Thường Ninh sắm vai là một người chồng tận chức tận trách, đối với ngày sinh dự tính, cậu nhớ rất rõ.

Không nhớ không được, ai bảo ngày đó là ngày kỷ niệm bạn tốt Thương Diễn của cậu cùng Lâm Yến Yến nhất kiến chung tình chứ?

“Tầm cuối tháng tám đi.” Lời này không phải Thường Ninh nói, mà là Thương Diễn.

Nghe xong Thương Diễn trả lời, mẹ Thương có chút kinh ngạc.

Thương Diễn từ nhỏ đến lớn đều là một bộ cao quý tự phụ, nhớ kỹ ngày sinh dự tính của con bạn tốt là chuyện khiến bà cực kỳ ngoài ý muốn.

Trước kia Thương Diễn quan tâm người khác như vậy sao?

Mẹ Thương nghiêm túc suy tư nửa ngày, không có kiểm tra đến tương quan nội dung ở trong trí nhớ.