Hà Ngộ

Chương 49

Bên này dùng cơm gần như chỉ còn một bàn là bọn họ, mấy người phục vụ đều đang đứng chờ ở xung quanh.

Hà Ngộ vặn vòi nước, rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ lên, cảm giác giống như giây tiếp theo liền muốn chết.

Bên cạnh có một cái cửa sổ, cô duỗi tay đẩy ra, gió đêm nháy mắt thổi tiến vào, đầu óc lúc này mới có chút hơi thanh tỉnh.

Cô gần như trốn tránh mà đứng yên thật lâu, thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hà Ngộ quay đầu, nhìn thấy Dư Nhất Dương chậm rãi đi tới, quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề, khí chất thong dong, trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn của chính mình.

“Trở về.” Anh ta nói. “Cảm thấy có khỏe không?”

“Ừ.” Hà Ngộ gật gật đầu.

“Đi thôi.” Dư Nhất Dương đỡ cô một chút.

Hà Ngộ đẩy anh ta ra, lãnh đạm nói: “Không có việc gì, tôi có thể tự đi.”

Dư Nhất Dương làm như không nghe thấy, một tay đỡ cánh tay cô, một tay nắm bả vai, đem phần lớn trọng lượng của Hà Ngộ đặt trên người mình.

Hà Ngộ bị bắt dựa vào ngực anh ta, trong hô hấp đều là mùi nước hoa nhẹ nhàng lịch sự tao nhã trên người người đàn ông này.

“Tôi nói tự mình có thể đi.”

Dư Nhất Dương: “Đừng cậy mạnh, nếu khó chịu thì nhắm mắt nghỉ ngơi.”

Hiện tại lại giả bộ thành người tốt, lại là đánh một gậy cho một quả táo(*), Hà Ngộ cảm thấy thật là ghê tởm.

(* Đánh một gậy cho một quả táo: có nghĩa như vừa đánh vừa xoa.)

Hà Ngộ dùng sức giãy giụa, nhưng dưới tác dụng của cồn, tứ chi nhũn đến lợi hại, đối với Dư Nhất Dương mà nói căn bản không đau không ngứa.

“Không cần luôn quật cường như vậy, chịu thua thì có cái gì xấu hổ đâu chứ!” Dư Nhất Dương nhíu mày nói.

Mỗi khi anh ta nhìn Hạ Ngộ như vậy vừa cảm thấy đau lòng vừa tức giận, mặc kệ bất cứ lúc nào, chỉ cần Hà Ngộ cứng đầu đối kháng với anh ta, anh ta liền đặc biệt muốn đi phá hủy cô.

Dư Nhất Dương muốn biết sức chịu đựng cuối cùng của Hạ Ngộ là ở đâu, anh ta đặc biệt hy vọng Hà Ngộ có thể ở thừa nhận chịu thua, có thể giống như những người phụ nữ khác lộ ra một mặt mềm mại, có thể tới dựa vào anh ta, xin anh ta giúp đỡ.

Nhưng thực đáng tiếc tình huống này vẫn chưa từng xảy ra, mặc kệ anh ta bức bách như thế nào, áp bức ra sao, đến cuối cùng nghẹn khuất đau lòng cũng chỉ có chính mình.

Dư Nhất Dương cảm thấy rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn làm anh ta rất thống khổ.

Sau khi lên xe, Dư Nhất Dương để Hà Ngộ dựa vào trên người mình, đem tóc cô gạt ra sau đầu, sờ sờ gương mặt Hà Ngộ.

Dư Nhất Dương cúi đầu ở trán cô nhẹ nhàng hôn một chút, thấp giọng nói: “Rất khó chịu sao?”

Hà Ngộ đầu óc đau đớn dữ dội, không phản ứng anh ta.

“Lão vương, lái xe chậm một chút.” Dư Nhất Dương phân phó.

“Được.”

Tốc độ xe nháy mắt liền từ từ giảm tốc, Hà Ngộ nỗ lực muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng Dư Nhất Dương không chịu.

Hà Ngộ không thể nhịn được nữa nói: “Tôi muốn nôn, anh mau buông tay ra.”

Dư Nhất Dương sửng sốt, sau đó hơi hơi gợi khóe miệng, buông cô ra.

Hà Ngộ dựa vào cửa sổ xe lại nhịn một hồi, cuối cùng vẫn là kêu lão Vương ngừng xe hai lần.

Ngày hôm sau bọn họ đi khảo sát địa hình, bên này muốn khai phá một cái hạng mục du lịch mới, khách du lịch một năm so một năm lại càng thêm bùng nổ, Dư Nhất Dương rèn sắt khi còn nóng chuẩn bị xây một khu nghỉ dưỡng ở bên cạnh, giai đoạn ban đầu phải đầu tư khá lớn, vừa thấy chính là một hạng mục không có lời, nhưng cảnh quan thiên nhiên ở đây rất đẹp, cơ sở du lịch vững chắc, lại thêm chính phủ hỗ trợ, tình cảnh vô cùng khả quan.

Xây dựng khu nghỉ dưỡng đương nhiên có sự khác biệt khi xây dựng nhà ở, cái trước có lợi nhuận dài hạn, chứ không phải là một hệ thống bán hàng đơn giản và ngắn hạn.

Cách nơi này không xa còn có một cái thôn xóm cổ xưa, cũng là cảnh quan đứng đầu ở đây, bọn họ cũng đi qua khảo sátmột lần.

Cùng ngày du khách rất nhiều, cửa đình chen đầy xe buýt của khu du lịch, bọn họ đi theo một cái đội ngũ trong đó, nghe hướng dẫn du lịch giới thiệu văn hóa tập tục địa phương.

Bên này có mấy cây cầu mưa gió(*) lớn nhỏ, khách du lịch chủ yếu tập trung tại đây, còn có một cái phố buôn bán cùng phố ăn vặt, đi vào sâu bên trong chính là khu dân cư bình thường, chế tác các loại trang sức bằng bạc là sản phẩm chế tác đặc sắc của địa phương, ẩm thực mà nói chính là tiệc bàn dài.

(*Cây cầu mưa gió: Là một công trình kiến trúc được cấu thành bởi cầu, một tòa tháp cùng một vọng gác. Các tòa tháp được xây trực tiếp ở trên cầu là nơi nghỉ chân tránh mưa tránh gió của người dân.)