Hà Ngộ

Chương 48

“Về kịp mà, anh chờ em trở về.”

Hà Ngộ nhìn anh một cái, nói: “Lỡ như thời gian bị kéo dài thì sao?”

“Vậy đến lúc đó lại nói.”

Sáng sớm hôm nay đi công tác, Dư Nhất Dương tới đón cô, đồng hành còn có tài xế là lão Vương và một vài vị đồng nghiệp của bộ phận khác, trước sau cộng lại có tổng cộng sáu người.

Hà Ngộ kéo một cái vali lớn, lão Vương thấy vậy liền nhiệt tình giúp cô khiêng lên cốp xe.

Dư Nhất Dương hỏi cô: “Em ăn sáng chưa?”

Hà Ngộ ngồi trên xe: “Vừa ăn một bát mì ăn liền rồi.”

“Lần sau đừng như vậy nữa, mì ăn liền ăn nhiều không tốt đâu.”

Hà Ngộ trả lời “ừm” cho có lệ.

Chuyến bay khởi hành vào lúc 9 giờ sáng, sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, vừa lúc Đoạn Mạnh gửi tin nhắn tới, Hà Ngộ đang muốn trả lời anh, nhưng tiếp viên hàng không nhanh chóng đến nhắc nhở cô tắt máy.

Hà Ngộ cất điện thoại di động, Dư Nhất Dương ngồi ở bên cạnh hỏi: “Ai nhắn tin vậy?”

“Một người bạn mà thôi.”

“Là người bạn nào vậy?”

Hà Ngộ quay đầu nhìn anh ta.

Dư Nhất Dương cười cười: “Làm sao vậy?”

“Từ khi nào anh lại thích nhiều chuyện như vậy?”

“Thấy em gần đây vẫn luôn rất vội, cho nên muốn tìm hiểu một chút mà thôi.” Dư Nhất Dương cử động thân thể làm cho bản thân ngồi càng thoải mái thêm chút. “Lúc trước đến chung cư của em hai lần cũng không nhìn thấy em.”

Hà Ngộ sửng sốt: “Anh tìm tôi sao? Sao lại không gọi điện thoại cho tôi?”

“Sợ em chê anh phiền.” Dư Nhất Dương nói.

Hai tiếng rưỡi sau máy bay đã hạ cánh, nhân viên công tác đã chờ sẵn cực kỳ nhiệt tình đi lên chào hỏi rồi dẫn đường bọn họ đến khách sạn dừng chân.

Những người khác đều ở lầu 5, chỉ có Dư Nhất Dương ở tầng trên, toàn bộ đều là phòng hai người.

Mấy người họ trong lòng đều biết rõ ràng quan hệ giữa hai người nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ như không biết chuyện gì.

Chờ thang máy không còn ai, Hà Ngộ nói: “Đợi lát nữa tôi đi qua phòng khác, dù sao cũng là tới công tác, ảnh hưởng không tốt.”

“Cái này có ảnh hưởng gì không tốt, anh mang theo người nhà còn không được sao?”

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thang máy, Hà Ngộ nói: “Người khác sẽ cho rằng anh công tư không phân minh, chúng ta tốt nhất vẫn nên nghiêm chỉnh một chút.”

Dư Nhất Dương dừng một chút mới không chút để ý trả lời: “Tùy em.”

Buổi tối người phụ trách dẫn bọn họ ra ngoài dùng cơm, một bàn mười hai người, nam nữ đều xôm tụ đầy đù.

Uống rượu là điều khó tránh khỏi, nhưng Dư Nhất Dương thường chỉ uống đến một điểm nào đó thì dừng, cũng không uống nhiều lắm, người khác mời rượu cơ bản đều đưa cho người khác giải quyết.

Hôm nay không biết như thế nào, nhiệm vụ này đến phiên Hà Ngộ, tuy Hà Ngộ cũng có thể uống được chút rượu, nhưng tửu lượng cũng chẳng ra gì, cô cũng có chút chống đỡ không được.

Có những đồng nghiệp khác giúp đỡ giải vây, nhưng đều bị từ chối.

Dư Nhất Dương bàng quan ngồi đó, cũng không có ý muốn giúp cô nói vài câu.

Bên cạnh Hà Ngộ là một người đàn ông trung niên có cái trán tỏa sáng, sau khi cồn ngấm vào đầu mời rượu càng hăng say, thấy cô tứ cố vô thân, ông ta liền mãnh liệt công kích.

Hà Ngộ thấy thực phiền phức, chịu đựng cảm giác ghê tởm, lại không thể mắng người.

Bữa tiệc gần kết thúc, người đàn ông kia đem nửa bình rượu vang đỏ đưa tới trước mặt Hà Ngộ.

Ông ta nói lớn: “Lần cuối cùng vào tối đêm, phần còn lại thì để lại, cô Hà, cô phải cho chút mặt mũi chứ.”

Hà Ngộ uống đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng điên cuồng chửi mắng mẹ nó ông có mặt mũi cái rắm nhưng ngoài mặt vẫn như cũ không chút phản ứng.

Cái này uống không được, ông để cho tên của tôi viết ngược lại, tôi cũng không uống được.”

“Cô xem cô xem cô xem, này là lại muốn bắt đầu ẩn giấu có phải hay không, như thế nào mà uống không được? Hôm nay ngay từ ban đầu cô cũng nói mình không uống được, nhưng đến bây giờ cũng đã uống không ít, lời này hoàn toàn không thuyết phục mọi người được, mọi người nói có phải hay không!”

Một bàn người nhiệt liệt hưởng ứng.

Dư Nhất Dương tựa lưng vào ghế ngồi, một tay ở bên hông, một tay kẹp một một điếu thuốc, cười như không cười nhìn Hà Ngộ.

Hà Ngộ kiên quyết lắc đầu: “Trương tổng, thật không thể uống nữa, nếu uống nửa bình này vào, sợ lát nữa mọi người phải nhọc công khiêng tôi ra ngoài mất.”

“Sợ cái gì! Cô có ngã cũng không cần phải sợ, nhiều người như vậy, chúng tôi có thể giúp đỡ dìu cô về phòng.”

Hà Ngộ đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm giác trước mắt có chút hoa mắt, cảm giác như một trận buồn nôn sắp ập tới.

Cô khó chịu vẫy vẫy tay, sau đó trước mắt bao người đứng dậy chạy tới phòng vệ sinh, đem những thứ đã ăn lúc trước đều phun ra.