Bởi vì thôn xóm quy mô lớn, muốn tỉ mỉ du ngoạn và hiểu biết phỏng chừng cần hai ngày, vậy nên bọn họ đại khái chỉ đi dạo một vòng rồi trở về.
“Em cảm thấy thế nào?” Dư Nhất Dương hỏi Hà Ngộ.
“Anh nói phương diện nào?”
“Tất cả.”
“Cảnh quan bên này dù sao thì thành thị không thể nhìn thấy, đơn thuần đi chơi ngắm cảnh cảm giác rất là tốt, là nơi tốt để giải sầu.”
Dư Nhất Dương gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Hà Ngộ nghĩ nghĩ, nói: “Về việc dựa vào du lịch bên này để tạo thế cho khu nghỉ dưỡng tôi cảm thấy hệ số nguy hiểm hơi lớn, bên này khu thắng cảnh đã hình thành một vòng tròn thương mại cố định, ăn ở chơi đùa cơ bản đều ở cùng một tuyến, du khách không có lý do gì bỏ qua chỗ ở gần đó.
Dư Nhất Dương lại lần nữa gật đầu.
“Về cơ bản có rất nhiều công nhân văn phòng đến du lịch, khu nghỉ dưỡng thiên về đô thị hóa có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, chạy thật xa đến bên này để chơi những thứ giống vậy thì không còn ý nghĩa nữa.” Hà Ngộ chống cằm, lại bỏ thêm một câu. “Nếu chỉ hướng về phía người dân địa phương, trình độ kinh tế bên này dường như không đủ để chống đỡ đại bộ phận người đi tiêu tiền. ”
“Tình hình già hóa của cả nước ngày càng nghiêm trọng, khoảng thời gian trước có người than phiền nói hiện tại cũng không có mấy cơ sở dưỡng lão tốt, chỉ có mấy chỗ như vậy xếp hàng cũng không biết đến năm nào, có lẽ bên này cũng có thể kết hợp viện dưỡng lão cùng khu nghỉ dưỡng một chút.” Dư Nhất Dương nói: “Hiện tại rất nhiều người không phải không tiêu được tiền, mà là không có nơi thích hợp để cho bọn họ tiêu tiền.”
Hà Ngộ nói: “Tầng lớp xã hội không giống nhau, nếu dựa theo tình huống mà anh nói, có thể có bao nhiêu người tỉnh ngoài sẽ cố ý lại đây dưỡng lão, có phải xây ở thành phố lớn sẽ càng có bảo đảm hơn hay không? ”
Dư Nhất Dương cười: “Đó là do em xem thường mức tiêu phí bên này, bất luận là nơi nào nào cũng không thiếu người có tiền.”
Bọn họ đương nhiên sẽ không mù quáng tin tưởng, sẽ không có người nào dựa vào cảm giác của bản thân mà để quyết định một sự kiện thành bại, rất nhiều thời điểm đều yêu cầu sử dụng các số liệu phân tích thực tế làm căn cứ, những thứ này mới có thể quyết định tính khả thi của dự án.
Mấy ngày gần đây phải đi rất nhiều nơi, buổi tối lại phải giải quyết những công việc còn tồn đọng lại, tham gia vài lần hội nghị video, Hà Ngộ không thể nào nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi vô cùng rõ ràng.
Sau khi ăn cơm xong mới dư được chút ít thời gian thư thả, sau khi lên xe Hà Ngộ liền dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không cẩn thận liền ngủ quên mất.
Dư Nhất Dương đắp cho cô một cái áo khoác.
Xe vững vàng chạy băng băng trên đường quốc lộ.
Một lúc sau, di động của Hà Ngộ đột nhiên rung lên, Dư Nhất Dương định giúp cô lấy điện thoại để tắt âm lượng, nhưng khi anh ta liếc nhìn tên hiện lên trên màn hình thì chỉ thấy hiển thị một dãy số lạ.
Dư Nhất Dương dừng lại vài giây sau đó bắt máy: “Xin chào!”
Đoạn Mạnh ở đầu dây bên kia liền sửng sốt, mấy ngày nay anh không liên lạc cùng với Hà Ngộ, một là do anh không có thói quen thường xuyên liên lạc với Hà Ngộ, hai là do anh không thể chủ động liên lạc với cô.
Phần lớn thời gian tiếp xúc của bọn họ đều là do Hà Ngộ chủ động, Đoạn Mạnh đều ở thế bị động, có đôi khi mỗi ngày, có đôi khi cách một ngày, cũng không nhất định là có chuyện gì quan trọng, có thể chỉ là tán gẫu vài câu, trong lòng cả hai đều có chút cảm giác tồn tại, nhưng nhiều ngày như vậy mà cũng không có chút phản ứng nào giống như lần này thì vẫn là lần đầu tiên.
Đoạn Mạnh cho rằng là do đi công tác tương đối bận rộn, tìm đủ lý do để mình không nghĩ nhiều.
Nhưng mà cho đến tận hôm nay, khi anh không có cách nào lừa gạt chính mình nữa, rằng anh rất nhớ Hà Ngộ, cho dù chỉ có thể nghe được âm thanh của cô anh cũng chẳng sợ.
Chỉ là…
Đoạn Mạnh xác nhận số điện thoại di động không bị sai, nói: “Xin chào, Hà Ngộ không ở đó sao?”
“Ừ, anh là ai vậy?”
Đoạn Mạnh nói: “Tôi là bạn của cô ấy, phiền anh lát nữa nói cô ấy gọi lại cho tôi.”
Dư Nhất Dương trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Anh là bạn gì của em ấy?”
Đoạn Mạnh cau mày, câu hỏi quá mức thẳng thắn này hình như có chút đột ngột, nếu đối phương chỉ là đồng nghiệp của Hà Ngộ thì thái độ này có vẻ không hợp lý lắm.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Anh là ai?”
Dư Nhất Dương hạ khóe miệng lạnh lùng nói: “Tôi là người đàn ông của em ấy.”