Editor: L’espoir
*
Lão cảnh sát kỳ cựu quay mặt cười trộm.
Chờ đội trưởng nhìn qua, ông lập tức nói với sắc mặt nghiêm túc, “Đội trưởng, theo phân tích của tôi, điềm báo tòa nhà sẽ sập có thể là trùng hợp. Vừa rồi tôi đã quan sát rất cẩn thận, lúc Tiểu Vương đánh lén, Đồng Giai hoàn toàn không có sự phòng bị. Nếu cô ta có giác quan thứ sáu siêu mạnh, có thể đã sớm đưa ra cảnh báo, cô ta cũng sẽ không dễ dàng bị khống chế, sau đó tìm được cơ hội mới phản kích như vậy.”
Thanh niên hip hop, Tiểu Vương, cũng gật đầu theo, “Tôi đột nhiên ra tay, điều này nằm ngoài dự liệu của cô ta, phản ứng theo bản năng thường là phản ứng chân thật nhất.”
Đội trưởng rũ mắt suy nghĩ sâu xa, một lát sau ngẩng đầu lên, “Cô ta nói có nữ đồng nghiệp gọi điện báo cảnh sát cho nhân viên trực tổng đài, người đó là ai?”
**
Đầu xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, gió lạnh hiu hiu.
Vân Hân đến siêu thị nhỏ bên cạnh phòng thuê mua một túi đồ ăn vặt lớn, trên đường về nhà, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trước tiểu khu mà cô thuê.
Cùng lúc đó, đối phương cũng nhìn thấy cô.
“Nói chuyện?” Đồng Giai nói.
Những lời này nghe có vẻ là một câu hỏi, nhưng thực chất lại không chừa cho người khác đường từ chối, Vân Hân yên lặng đuổi theo.
Chờ khi Đồng Giai tìm một cái ghế dài ngồi xuống ở công viên gần đây, cô từ trong túi lấy ra cà phê đóng hộp, “Uống không?”
Đồng Giai yên lặng nhận lấy, ngồi xuống một đầu băng ghế dài.
Vân Hân tự mở cho mình một chai trà sữa, ngồi xuống ở đầu ghế bên kia băng ghế.
“Ông chủ bị bắt rồi…” Đồng Giai nói với Vân Hân, “Có thể sẽ phải bị kết án tù, mười mấy năm không thể ra được.”
Vân Hân đã đọc báo cáo điều tra nguyên nhân vụ tai nạn của Cục Cảnh Sát, nói, “Đáng đời ông ta.”
Nghe nói có chuyên gia đã xem lại bản vẽ kiến trúc của tòa nhà, nói nếu xây dựng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ sập thôi.
Vì để tiết kiệm tiền nên khi xây nhà động tay động chân, hại chết nhiều người như vậy, ông chủ không đi thì ai đi?
“Khi tôi ở trong Cục Cảnh Sát, có rất nhiều người đã đến thăm tôi. Một vài người thì nói cảm ơn vì đã cứu họ, gửi một tấm séc xem như là đền đáp. Còn có một vài người nói sẵn sàng cung cấp cho tôi một công việc mới, tiền nhiều việc ít còn gần nhà, không cần phải làm thêm giờ, nhậm chức sẽ được tặng một chiếc xe sang trọng, làm đủ mười năm thì sẽ cho nhà riêng. Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn tôi.” Đồng Giai nói thêm.
“Rất tốt mà.” Vân Hân nói vui, “Thanh danh, tiền tài, công việc mới, bỗng chốc cái gì cũng có, không uổng công cô mạo hiểm vi phạm pháp luật báo động giả.”
Đồng Giai không lên tiếng.
Sau khi rời khỏi Cục Cảnh Sát, việc đầu tiên cô làm là về nhà tắm rửa, chuyện thứ hai chính là tìm Vân Hân.
Vì thế còn đặc biệt gọi điện thoại cho giám đốc, hỏi địa chỉ cư trú mà Vân Hân điền vào khi nhậm chức.
May mắn là giấy tờ bị chôn vùi theo tòa nhà sụp đổ, nhưng máy tính ở nhà của giám đốc vẫn còn phiên bản điện tử, nếu không cô cũng sẽ không tìm được người…
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Vân Hân không muốn ngồi hít lạnh, cổ vũ đối phương nói lời muốn nói ra.
Vì thế Đồng Giai thẳng thắn hỏi, “Từ đầu đến cuối, có phải cô chơi tôi đúng không?”
Trong nháy mắt, không khí dường như lặng đi.
Vân Hân dừng một lát, “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Có thể biết trước nguy hiểm không phải là tôi, mà là cô.” Đồng Giai nhắc tới chuyện này là nổi giận, “Năng lực ‘nhìn thấu’ của tôi là nhìn thấu lời nói dối, phát hiện chân tướng của sự việc. Nói cách khác, tiềm thức của tôi không phải là dự cảm nguy hiểm, nhưng vì tôi đoán được những lời cô nói là sự thật, cho nên tôi mới sợ hãi.”
“Chuyện của Vương Trạch là như thế, khi khách sạn sập cũng là như vậy. Cô cố ý diễn trò trước mặt tôi ra vẻ mình rất sốt ruột, tôi còn tin sái cổ, chạy đi báo động giả.”
“Không ngờ kết quả tôi chỉ là công cụ báo nguy chạy bằng cơm?”
Đồng Giai càng nghĩ càng ấm ức.
“Cái này làm sao có thể gọi là chơi cô?” Vân Hân nghe mấy từ ‘năng lực’, ‘nhìn thấu’, ‘phát hiện chân tướng của sự việc’.
Cô biết mình không thể giấu được nữa.
Cô không hề phủ nhận, ngược lại nói, “Con người vốn có rất nhiều khuôn mặt. Đối mặt với người lạ là một khuôn mặt, đối mặt với một người thân quen là một khuôn mặt khác. Đối mặt với bạn bè lại là một khuôn mặt, đối mặt với gia đình là một khuôn mặt khác nữa. Khi ở chung với người khác thì mang một khuôn mặt, khi bản thân ở một mình lại là một khuôn mặt khác.”
“Gặp phải tình huống khẩn cấp, biết dùng khuôn mặt nào có thể vượt qua cửa ải, sẽ chuyển đổi một cách vô thức. Không thể nói là cố ý lừa gạt, chỉ có thể nói đó là bản năng sinh tồn.”
Để nhanh chóng lấy lại tự do lần nữa, Đồng Giai vừa mới diễn một khuôn mặt trước mặt cảnh sát, “…”
Cô không khỏi tự hỏi một vấn đề—— nếu bây giờ mình mắng Vân Hân, có phải ngay cả bản thân mình cũng phải mắng luôn hay không?
“Hơn nữa tôi cũng không nghĩ tới cô lại chạy đi báo động giả, tôi chỉ là muốn gọi cô ra ngoài, tìm lý do nào đó chính đáng, gọi điện thoại báo cảnh sát…” Vân Hân dùng vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Đồng Giai, “???”
Vậy nên kẻ đầu sỏ là chính mình ư?
Đồng Giai bình tĩnh lại một lát, lại hỏi, “Sau khi tòa nhà khách sạn sập, đôi mắt tôi dường như có gì đó không ổn, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái. Còn cô thì sao? Có triệu chứng tương tự không?”
Đây là nói về bảng điều khiển trong suốt.
Bởi vì không thể tùy tiện đề cập đến nó với người khác, nên cô nói tương đối mơ hồ.
Vân Hân trả lời, “Lúc trước tôi cũng từng như vậy. Nhưng tôi thấy không có vấn đề gì, khi không nhìn thấy thì sẽ không sao cả, cuộc sống nên sống như thế nào thì sống như thế nấy.”
Cơn giận của Đồng Gia vừa mới lắng xuống một chút lại bùng phát trở lại.
Cô hùng hổ nói, “Cô còn tiếp tục như vậy, tiền thù lao vốn định chia một nửa cho cô, tôi đành phải cho cô một phần ba!”
Đều là người làm công bình thường, vốn dĩ có thể đều cầm 250.000, bởi vì chọc cô tức giận, trong nháy mắt bị rút xuống còn 170.000, đối phương biết còn không đau lòng chết?
Ngay khi Đồng Giai đang vui mừng khi chơi khăm thành công, chợt nghe Vân Hân nói, “Cô cứ tự giữ lại cho mình đi. Tôi thừa kế di sản, tài sản cũng mấy trăm triệu, nên không cần nó.”
Đồng Giai, “…”
Đừng nói gì nữa, hủy diệt đi!!