Editor: L’espoir
*
Tuy rằng Đồng Giai bị bắt ở trong Cục Cảnh Sát, nhưng sống cũng không kém.
Cô một mực khẳng định mình chỉ báo động giả, còn những chuyện khác mình không làm.
cảnh sát kỳ cựu thấy, ngầm cảm khái, nếu đây là tội phạm, tố chất tâm lý cũng quá mạnh rồi.
Sau đó lục soát mấy lần, xác nhận hiện trường vụ tai nạn không có mảnh bom nào, chị gái nữ cảnh sát hối hận sâu sắc trước đó mình đã hiểu lầm anh hùng, bắt đầu mỗi ngày mua hộp cơm cho anh hùng, hai món mặn hai món chay, ngay cả bản thân cũng không nỡ ăn những món này.
Đồng Giai được ăn ngon, lại không có áp lực tâm lý, còn không cần bận rộn công việc, mấy ngày sau, trực tiếp nuôi mình tới béo.
Kết quả điều tra đã được đưa ra.
Đội trưởng xách người ra hỏi một lần cuối cùng, “Tại sao cô báo động giả?”
Đồng Giai lặp lại lần thứ N, “Do ông chủ keo kiệt bủn xỉn, cột tòa nhà bị nứt không ai sửa, gương phòng khách vỡ cũng mặc kệ. Khi đồng nghiệp của tôi nói với tôi, tôi đã rất sợ hãi, cảm thấy tòa nhà quá không an toàn.”
“Tòa nhà không an toàn, có thể tìm người kiểm tra chất lượng tòa nhà. Nếu thực sự có nguy cơ tiềm ẩn về an toàn, chúng tôi sẽ yêu cầu khách sạn ngừng hoạt động cho đến khi sửa chữa hoàn tất. Nhưng cô đã bỏ qua bước này, mà đi báo động giả, muốn làm cho khách hàng rời khỏi khách sạn ngay lập tức.” Đội trưởng nhìn thẳng Đồng Giai, gằn từng chữ nói, “Đây quả thật giống như, cô có dự cảm tòa nhà sẽ sập từ trước.”
“Đúng vậy!!” Đồng Giai điên cuồng gật đầu, “Lúc ấy tôi có dự cảm cực kỳ xấu. Nó giống như có giác quan thứ sáu đang nói cho tôi biết, nhất định phải đi ra ngoài, nếu không chắc chắn xảy ra chuyện lớn.”
“Tôi không biết hình dung cảm giác đó như thế nào. Dù sao tôi lớn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác lo lắng, sợ hãi này.”
“Có một cô gái là đồng nghiệp của tôi, cô ấy cũng sợ hãi. Cô ấy cũng gọi cảnh sát với hy vọng rằng cảnh sát sẽ thông báo cho khách sạn, nhanh chóng sơ tán khách hàng. Nhưng nhân viên trực tổng đài hoàn toàn không tin, còn nói cô ấy đang tự dọa mình sợ hãi mà thôi.”
“Tôi thật sự không còn cách nào khác! Nếu nhân viên trực tổng đài tin tưởng cô ấy, tôi cũng không cần phải báo động giả làm chi.”
Đội trưởng, “…”
Khá lắm.
Ông hỏi, tại sao cô có thể chắc chắn rằng tai nạn sẽ xảy ra, tình nguyện báo động giả cố chấp muốn sơ tán đám đông?
Đối phương đáp lại, nếu không phải nhân viên trực tổng đài không đáng tin cậy, cô chắn chắn không cần báo động giả.
Tuy rằng chuyện đã xảy ra đúng thật là như vậy, nhưng câu trả lời này của cô, có phải là có chút lạc đề rồi hay không?
Nhưng cố tình sao đây không phải là tội phạm, mà là đại anh hùng đã không màng tất cả, cứu hơn 70 người, ông còn không dám hung dữ với cô quá mức, dùng thủ đoạn thẩm vấn phạm nhân ra để đối phó cô.
“Cảnh sát, rốt cuộc thì khi nào các người mới thả tôi ra vậy?” Đồng Giai đáng thương vô cùng nói, “Tôi chỉ là có một suy nghĩ sai lầm trong phút chốc, nên mới làm sai chuyện.”
“Hơn nữa nghiêm túc xét lại, tôi cũng chỉ phạm một chút sai lầm nhỏ. Nhưng cứu được nhiều người như vậy, dù thế nào đi nữa cũng có thể cho qua chứ đúng không?”
“Cục Cảnh Sát không phát cờ thưởng cho tôi, không phát thưởng cho tôi thì thôi đi, thế mà vẫn luôn nhốt tôi, không tốt lắm đâu?”
“Các phương tiện truyền thông tin tức đã nghe nói về chuyện này rồi, những người khác còn muốn phỏng vấn tôi kia kìa.”
Đồng Giai vừa nói ngón trỏ vừa chỉ, “Cảnh sát à, thực tế tôi cũng rất bận rộn, không thể mỗi ngày ở trong Cục mình mãi được đâu…”
Đội trưởng bắt đầu tò mò, đây là nhân tài này được bồi dưỡng trong môi trường nào vậy.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, uy hϊếp, kể khổ, thương lượng, tẩy trắng, làm không thiếu một cái nào.
“Dẫn cô tới đây, chỉ là để dò hỏi theo thông lệ mà thôi.” Đội trưởng nghiêm mặt nói, “Kết quả điều tra tai nạn đã có, cô không có vấn đề gì, có thể đi.”
“Thật sao? Tôi có thể về nhà được rồi?” Đồng Giai mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, còn không quên nói một câu, “Cám ơn đồng chí cảnh sát.”
Đội trưởng đứng dậy theo, định đưa Đồng Giai ra ngoài.
Đi tới đại sảnh, lão cảnh sát kỳ cựu đang áp giải một thanh niên mặc áo hip hop đi vào, miệng hùng hổ, “Thằng nhóc như cậu, học gì không học, nhất định phải học người ta đi ăn trộm? Nhìn lại xem có mất mặt không? Mặt mũi của mười tám đời tổ tông đã bị cậu vứt sạch rồi!”
Thanh niên không nói gì.
Chờ khi Đồng Giai đi ngang qua bọn họ từ bên cạnh, thanh niên đột nhiên tránh thoát lão cảnh sát kỳ cựu, tay trái vòng lấy cổ Đồng Giai, tay phải lấy một con dao nhỏ ra khỏi túi quần, “Mấy người đừng tới đây!!”
Lão cảnh sát kỳ cựu hoảng hốt, “Cậu không được làm bậy. Cậu chỉ trộm mấy món đồ nhỏ, nhốt vài ngày là có thể thả ra, đả thương người khác còn nghiêm trọng hơn trộm cắp rất nhiều.”
“Tôi không muốn bị giam.” Thanh niên hung ác nói, “Các người đi qua bên kia hết đi, tôi muốn đi ra ngoài.”
Lão cảnh sát kỳ cựu và đội trưởng phối hợp di chuyển.
Thanh niên nhìn bọn họ, đôi mắt không chớp lấy một cái, sợ sẽ có người đánh lén.
Lúc này, tay phải Đồng Giai cầm chặt cổ tay cầm dao, tay trái nắm chặt dùng khuỷu tay húc vào bụng thanh niên.
Thanh niên hoàn toàn không có sự phòng bị, bị đau buông tay, cả người nửa quỳ xuống.
Đồng Giai xoay người, một cú đá đá thẳng vào bắp chân của thanh niên, “Cả đại sảnh tìm ai không chịu cố tình tìm tôi, thấy tôi dễ ăn hϊếp lắm hả?!”
Nói xong, một cú rồi hai cú tiếp tới ba cú.
Nữ cảnh sát vội vàng tiến lên ngăn cản.
Lão cảnh sát kỳ cựu nhanh chóng đè thanh niên lại, nửa kéo nửa lôi áp giải đi.
Thần sắc của đội trưởng phức tạp, “Xin lỗi nhé, khiến cô phải sợ rồi.”
“Không sao.” Đồng Giai vén tóc lên, “Cũng may trước kia có học.”
Đội trưởng nhìn về phía nữ cảnh sát, ra hiệu, “Cô đưa cô ấy đi.”
Nữ cảnh sát hiểu ý, vội vàng đưa Đồng Giai ra khỏi Cục Cảnh Sát.
Trong góc, một thanh niên hip hop đang nằm trên sàn nhà nhe răng trợn mắt, “Sếp, trước kia anh đâu có nói với tôi cô ta hung dữ vậy đâu. Ực, xuống tay tàn nhẫn quá.”
Vén quần lên xem, chỗ bị đá bầm tím một cục.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói?” Đội trưởng trừng mắt nhìn anh ta, “Ngay cả cô ta cậu còn đánh không lại, sau này làm việc cậu bảo vệ công dân kiểu gì?”
Thanh niên hip hop nghe xong khóe miệng giật giật, “Công dân có thể đánh như vậy, làm gì cần tôi bảo vệ?”