Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 19: Viện dưỡng lão bình phục sức khỏe 1

Editor: L’espoir

*

Tại sao chuyện lại thành ra như vậy? Đồng Giai cố gắng nhớ lại.

Mới đầu, cô cho rằng Vân Hân còn trẻ, khờ dại, ngu ngốc giống như Triệu Trạch Thần.

Sau đó phát hiện, trời ơi người khờ dại thật sự chính là cô, ngu xuẩn chính là cô, bị người ta đùa giỡn quanh vòng vòng cũng chính là cô, người không làm được cái gì cả, chỉ có thể bất lực phẫn nộ điên cuồng vẫn chính là cô.

Đồng Giai không thể hiểu được, mình là một người trưởng thành đã trải qua gian nan vất vả nơi làm việc, sao lại dễ dàng bị một cô gái nhỏ hơn cô bắt chẹt.

“Sau tai nạn xe hơi, tôi hỏi cô có nhận thấy sự bất thường không. Cô rõ ràng là có thể biết trước mối nguy hiểm, nhưng lại nói rằng không có gì đặc biệt, bình thường vẫn như vậy.” Đồng Giai lôi chuyện cũ ra tính.

“Đúng vậy, trước và sau tai nạn xe hơi không có thay đổi rõ rệt.” Vân Hân giải thích, “Tôi phát hiện giác quan thứ sáu có thể cảnh cáo, đó là chuyện đã rất lâu trước đó rồi.”

Đồng Giai lại hỏi, “Vì sao cô lại giấu diếm? Nếu không phải tự tôi nhận ra, có phải cô định không bao giờ nói với tôi không?”

“Không lâu sau tai nạn xe hơi, cô phát hiện thể lực của mình tăng lên rất nhiều, chẳng phải cũng không muốn nói với người khác sao?” Vân Hân uống trà sữa, đung đưa chân, thuận miệng trả lời, “Sở dĩ quyết định nói cho tôi biết, chỉ là vì cô cần ai đó để thảo luận. Nhưng tôi không có ý định tìm ai đó để thảo luận, vì vậy tôi mới không đề cập đến nó.”

Ngươi tới ta lui giao chiến quanh co, Đồng Giai ngạc nhiên phát hiện, vấn đề tựa như boomerang, luôn có thể bay trở về đâm vào người cô.

Cô mệt mỏi, cuối cùng hỏi, “Kế tiếp có kế hoạch gì hay không?”

Vân Hân suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Tìm việc làm, sống hết mình, sống một cuộc sống bình thường.”

“Nếu không cùng tôi đi công ty mới làm việc đi.” Đồng Giai làm bộ lơ đãng nhắc tới.

“Không được.” Vân Hân đứng dậy, nghiêm túc cảnh cáo, “Tốt nhất là cô nên cầu nguyện rằng sẽ không bao giờ gặp tôi nữa, như vậy cô mới hạnh phúc hơn.”

Đang nói cái gì vậy? Nếu không có Vân Hân, thì cô đã đi đời vào cái ngày tai nạn xe hơi rồi. Đối với cô mà nói, gặp Vân Hân tuyệt đối không phải là chuyện xấu.

Đồng Giai uống một hớp cà phê lớn, không muốn nói chuyện.

“Tuy rằng tôi đã lừa cô, nhưng lừa cô có được tài nguyên mênh mông, sự nghiệp thành công, không cần phải bỏ mạng, nói tóm lại vẫn là một kẻ lừa đảo tốt.” Vân Hân tổng kết như vậy, sau đó cười nói với Đồng Giai, “Quên nói nữa, bộ dáng cô báo động giả cứu người khác thật sự rất ngầu.”

“Tôi chỉ là công cụ chạy bằng cơm.” Đồng Giai quay mặt đi, “Cho dù tôi không can thiệp vào, cô cũng sẽ tìm cách cứu bọn họ thôi.”

“Cô sai rồi.” Vân Hân thẳng thắn chân thành nói, “Tôi mãi mãu sẽ không bao giờ có thể liều lĩnh được như cô. Nghĩ cách báo động giả là một chuyện, nhưng làm lại là chuyện khác.”

“Cái cô nhóc kỳ quái này.” Đồng Giai rầm rì, “Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, đều siêu cấp kỳ quái.”

Vân Hân cười, “Có lẽ là vậy.”

Đồng Giai không nói gì nữa, tâm tình so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.

**

Ông chủ vào tù ăn cơm nhà nước, Vân Hân lại phải tìm việc làm.

Nói là nói như vậy, cô thay đổi công việc của mình khá thường xuyên. Có đôi khi nửa tháng sẽ đổi một lần, có đôi khi một hai tháng sẽ đổi một lần.

Cũng không phải là nói thì hay làm thì dở không chịu khổ nổi*, mà là công ty, ông chủ luôn đột nhiên biến mất.

*tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp

Ngày thứ ba sau khi gửi hồ sơ xin việc, Vân Hân nhận được một email, “Rất vui thông báo với bạn rằng, hồ sơ của bạn đã vượt qua vòng sơ tuyển của công ty chúng tôi, vui lòng đến phỏng vấn vào 9:00 sáng ngày mai (ngày x tháng x năm x).”

Người gửi thư—— Viện dưỡng lão bình phục sức khỏe.

**

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Vân Hân đúng giờ xuất hiện trước cửa viện dưỡng lão bình phục sức khỏe.

Nhân viên dẫn đường, đưa cô vào văn phòng để phỏng vấn.

Trải qua giao tiếp thân thiện, Vân Hân biết được, vị trí tuyển dụng là hộ lý của viện dưỡng lão, công việc chủ yếu là làm bạn với người già, quan tâm, yêu quý người già, giúp bệnh nhân cao tuổi xây dựng niềm tin chiến thắng bệnh tật.

Về phần đãi ngộ và phúc lợi—— mức lương hàng tháng là 10.000, tiền thưởng sẽ được tính riêng; căng tin làm việc, ăn uống miễn phí; ký túc xá nhân viên, phòng đơn trang trí vừa phải.

Điều duy nhất không tốt là thời gian làm việc, phải trực 24/24 kêu đến là đến, phải sống trong viện dưỡng lão để chăm sóc bệnh nhân, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ cố định.

Vân Hân không kén chọn công việc, sảng khoái chấp nhận, cũng đồng ý sẽ vào làm việc vào ngày hôm sau.

**

Vào ngày đầu tiên đi làm, điều dưỡng viên kỳ cựu dẫn Vân Hân cùng một người mới khác đi dạo xung quanh để làm quen với môi trường, thuận tiện giới thiệu công việc hàng ngày, “Mặc dù tên là viện dưỡng lão bình phục sức khỏe, nhưng thực chất hoạt động giống như một viện dưỡng lão hơn. Những người sống trong đây không phải phần lớn đều là bệnh nhân, mà còn có cả bác sĩ và y tá chuyên môn phụ trách điều trị.”

“Việc chúng ta cần làm rất đơn giản, chính là tán gẫu, giải sầu cùng với những người lớn tuổi. Thỉnh thoảng hãy nhắc nhở họ giờ giấc, giờ uống thuốc.”

“Giờ làm việc từ 8:00 sáng đến 5:00 chiều, ca đêm từ 5:00 chiều đến 8:00 sáng. Nếu đói thì có thể đi đến căng tin ăn, ở đó có người phục vụ 24/24 giờ. Đúng rồi, đầu bếp căng tin của chúng ta là đặc biệt thuê từ bên ngoài vào, tài nấu nướng thuộc hàng top, hai người ăn xong là biết.”

Một người mới khác là một người đàn ông, khoảng ngoài hai mươi tuổi, bảng tên có dòng chữ ‘Điều dưỡng viên: Ngô Bằng’.

Nghe nói đầu bếp có tài nấu ăn ngon, hắn lập tức kích động hẳn lên, “Học đại học bốn năm, bị món ăn bóng đêm đầu độc thảm thương! Trong cuộc phỏng vấn nghe nói sẽ bao gồm tiền ăn ở, tôi còn lo lắng về bữa ăn không được tốt, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

Ba người đi tới đi tới, đi vào một bãi cỏ. Cách đó không xa, có một cụ già đang ngồi trên xe lăn được đẩy ra phơi nắng.