Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 43: Tiệm trà sữa 11

Editor: L’espoir

*

Vân Hân nhìn về phía con chó vàng vẫn đang điên cuồng sủa to, nhưng lại thấy cả trên người con chó và chủ nhân con chó đều có đếm ngược tử vong.

Thỉnh thoảng có người đi đường đi ngang qua, cách rất xa con chó, vậy mà trên người cũng có đếm ngược tử vong.

Nhìn lướt qua căn phòng, Chu Lâm, Châu Duệ, chủ quán nướng, bồi bàn và các khách hàng khác, hầu như tất cả mọi người đều xuất hiện đếm ngược.

Chỉ có một đứa trẻ là không có.

Đứa trẻ khoảng bảy hoặc tám tuổi, có lẽ là con trai của ông chủ, lúc này đang ngồi trong góc chơi đồ chơi.

Chu Lâm đợi trong chốc lát, phát hiện không có ai cười, buồn bực nhìn về phía Vân Hân, “Tại sao cô không cười tôi nghĩ nhiều?”

Vân Hân lại nói, “Đừng xem thường trực giác của phụ nữ. Giác quan thứ sáu không phải chỉ một mình tôi có, nhiều cô gái sẽ có nó.”

Sau khi Chu Lâm uống rượu, phản ứng có chút chậm chạp, lúc đầu không có phản ứng gì. Chờ hồi phục lại, cô kinh hãi thất sắc, “Cô đang nói, tôi cũng…”

Bởi vì kết luận đưa ra quá dọa người, cô rùng mình một cái, cả người tỉnh táo hơn vài phần.

Chu Lâm lắc đầu giống như trống lắc, “Không, không thể nào, từ nhỏ tôi không có tài năng ở phương diện này… Hơn nữa, vừa rồi tôi chỉ đơn thuần nói bừa thôi mà.”

“Cái gọi là trực giác, vốn dĩ là phản ứng đầu tiên của con người.” Lần đầu tiên Châu Duệ biết, nghe người ta nói chuyện phiếm sẽ khiến mình ăn không ngon nữa. May mắn trước đó ăn khá nhiều, đã no tám phần, “Càng nhiều suy nghĩ trong tiềm thức, càng phù hợp với giác quan thứ sáu. Trải qua suy nghĩ và đưa đến kết luận, đã được thêm vào tư duy logic, phán đoán chủ quan.”

Chu Lâm ngốc.

Cô nghi ngờ mình đã uống rượu giả.

Nếu không, mọi người đều nói ngôn ngữ chung của Liên Bang, sao cô lại nghe đột nhiên không hiểu?

Chu Lâm lại muốn uống một ngụm bia cho đỡ sợ.

Nhưng vừa mới giơ lon bia lên, cô lập tức nghĩ đến, lỡ như lời Vân Hân nói là thật, động tác uống rượu chậm chạp, đầu óc không tỉnh táo, chạy trốn sẽ rất bất tiện.

Vì thế vội vàng buông xuống, rót cho mình một ly nước ấm, nhấp một ngụm.

Tiếp theo, cô nhìn Vân Hân, lo lắng hỏi, “Lời cô nói là nghiêm túc? Không phải đang nói đùa cố ý làm tôi sợ?”

Trong lúc nói chuyện, có vài người giao hàng bước vào cửa hàng.

Chủ sở hữu của nhà hàng thịt nướng có thể đồng thời kinh doanh cửa hàng truyền thống và kinh doanh đồ ăn giao tận chỗ, nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng vài câu, rồi đưa đồ ăn đã đóng gói xong cho họ.

Trong số năm người giao hàng liên tiếp, ba người trong số họ có đếm ngược trên người.

Vân Hân có thể cảm giác được, tiếp tục ở quán nướng, bản thân cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Về phần mức độ nguy hiểm… Nếu nguy hiểm tổng cộng được chia thành năm cấp độ S, A, B, C, D; cấp S là nguy hiểm nhất, cấp D là ít nguy hiểm nhất, cho nên giờ phút này hẳn là cấp C—— không đề phòng sớm có thể bị thương nhẹ.

“Tôi thấy con chó sủa như vậy, cho rằng sẽ có một trận động đất lớn, hơn nữa sắp xảy ra rồi. Cũng bởi vì vậy cho nên nó muốn thoát khỏi dây dắt chó, tranh thủ thời gian chạy trốn.” Vân Hân nói.

Chu Lâm nhìn Vân Hân hồi lâu, nghẹn ra một câu, “Đây là vấn đề nghiêm túc, không được nói bậy.”

Vân Hân nhìn lại, “Khi tôi nhìn con chó, chính là có cảm giác này, không nói bậy.”

Châu Duệ đúng lúc bổ sung một câu, “Nếu chó sủa nghiêm túc thì có thể là vì động đất, nghe nói chó có thể cảnh báo nửa tiếng trước khi động đất xảy ra.”

“Mẹ kiếp!” Chu Lâm xoay mình đứng dậy, “Ông chủ, thanh toán!”

Cô vừa gọi Vân Hân, Châu Duệ đuổi theo, vừa lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho ba mẹ, “Cha, mẹ, con đang đi chơi ở bên ngoài, con chó đang sủa như điên. Một người bạn thạo nghề nói rằng sắp tới có thể có một trận động đất. Cho dù đó là thật hay không, trước tiên cha mẹ hãy tìm một nơi an toàn trốn đi ạ.”

“Nếu thật sự xảy ra động đất, hai người coi chừng…”

Nói tới đây, cô bị mắc kẹt. Vốn định nói chút ý kiến mang tính xây dựng, nhưng khi chuyện đến nơi, cô phát hiện mình chẳng biết gì cả, cái gì cũng không biết.

Gặp phải động đất thì nên tự bảo vệ mình như thế nào? Trong giáo dục an toàn đã nói như thế nào nhỉ?

Chu Lâm cố gắng nhớ lại.

Nhưng thứ nhất cô vừa mới uống rượu, đầu óc không hoạt động tốt. Thứ hai, khi xem phim trên máy tính, phát hiện phần phổ biến giáo dục an toàn chèn vào bỏ qua không được, cô liền tranh thủ thời gian chơi điện thoại di động, chờ phim truyền hình bắt đầu phát tiếp.

Không chịu lãng phí từng phút từng giây, có thể nói là ‘bậc thầy quản lý thời gian’.

Lúc ấy rất đắc ý, nhưng bây giờ xảy ra chuyện thật sự, không nhớ được chút kiến thức nào, hai mắt tối sầm, so với việc không qua kỳ thi, nợ môn còn tuyệt vọng hơn.

Rối rắm trong chốc lát, trong lòng biết không còn thời gian để lãng phí nữa, cô dứt khoát nói với ba mẹ, “Hai người lên mạng tìm kiếm thử xem, nên làm như thế nào để tự bảo vệ mình khi động đất xảy ra. Dù sao, người an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

“Mẹ hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Lâm cũng vội vàng lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến động đất, tranh thủ thời gian học bù.

Châu Duệ cũng gọi điện thoại cho ba mẹ. Tuy nói hắn không phải là người ở đây, cha mẹ không ở thành phố này, nhưng ai biết hắn có xảy ra chuyện hay không? Thừa dịp người còn ở đây, nhanh chóng nói chuyện điện thoại trước.

Vân Hân thì gọi điện thoại báo cảnh sát, “Chó mèo ngoài đường đều đang náo loạn, nhìn có vẻ như sắp xảy ra động đất rồi. Có thể sơ tán đám đông trước được không?”

Nhân viên trực tổng đài nghe xong ngây ngẩn cả người, “Chuyện này, chúng tôi không nhận được thông báo. Cục địa chấn có dụng cụ chuyên nghiệp, nếu có cảm giác động đất, họ sẽ biết trước tiên…”

“Cảnh báo động đất chỉ có thể được đưa ra trước 17 giây. 17 giây đủ để làm gì? Thậm chí còn chạy không được.” Vân Hân cắt ngang, “Nếu không thì các người cho người xem nước ngầm có khác thường không? Nếu nước giếng cũng nóng lên, đổi màu, trở mùi, sủi bọt, ngứa da, xác suất động đất là rất lớn.”

“Đồng ý với cô ta.” Lãnh đạo bỗng nhiên xuất hiện, “Số điện thoại này đã được đánh dấu đặc biệt, trước đó từng báo cảnh sát trước khi tòa nhà khách sạn Tân Thế Giới sụp đổ, lời cô ta nói có thể tin tưởng.”

Nhân viên trực tổng đài không hiểu, nhưng vẫn nói, “Cảm ơn cô đã thông báo. Tôi sẽ yêu cầu các đồng nghiệp xác minh, cũng như sắp xếp cho cư dân sơ tán càng sớm càng tốt.”

Cuộc gọi kết thúc.

Nhân viên trực tổng đài nhìn lãnh đạo, vẻ mặt hơi bối rối, giống như đang chờ lời giải thích của hắn.

Không ngờ lãnh đạo lại nói: “Tình huống khẩn cấp, chờ xác minh rồi mới cho người dân sơ tán là không kịp. Bây giờ hãy phát loa toàn thành phố, yêu cầu mọi người rút lui vào bãi đất trống. Nếu như cuối cùng xác nhận không có động đất, mọi tội trạng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Vâng.”

Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người lập tức hành động.

Rất nhanh, toàn bộ phạm vi thành phố đều vang lên loa phát thanh, “Thông báo khẩn cấp, thành phố này sắp xảy ra một trận động đất, xin mọi người hãy nhanh chóng đi tới bãi đất trống. Chú ý, không được chen chúc, không được giẫm đạp, chăm sóc người già và trẻ em. Một lần nữa, thông báo khẩn cấp, thành phố này sắp xảy ra một trận động đất…”

Nhận được thông báo, nhà trường đã lập tức hành động, giáo viên nhanh chóng tổ chức cho học sinh di chuyển ra sân chơi.

Cùng thời gian đó, các trung tâm mua sắm và tòa nhà văn phòng bắt đầu sơ tán đám đông.

Lúc này mọi người mới phát hiện, mật độ các tòa nhà cao tầng được xây dựng dày đặc như thế nào. Nhiều người như vậy, bãi đậu xe nhanh chóng không còn chỗ trống.

Bảy phút sau khi phát loa, lãnh đạo nhận được báo cáo của cấp dưới, “Nước giếng thực sự không bình thường. Chẳng những thay đổi màu sắc, tỏa ra một mùi lạ, còn sủi bọt. Gia súc nuôi trong làng cũng không bình thường, gà bay lên cây, lợn chạy loạn khắp nơi, chó cứ sủa miết. Người ta nói cho chúng ăn cũng vô ích, không chịu ăn, cũng không chịu yên tĩnh.”

Đây đều là những dấu hiệu trước trận động đất.

Lãnh đạo càng tự tin hơn, chỉ thị từng điều lệnh một, nhất định phải thông báo cho mọi người biết để tránh nguy hiểm.

**

“Tránh xa các tòa nhà, cây cối, cột điện, tránh xa các tòa nhà, cây cối, cột điện.” Chu Lâm nhẩm nhẩm những kỹ năng mà mình vừa tra được, không ngừng học thuộc lòng.

Thời tiết vốn đã nóng, càng lúc càng có nhiều người tụ tập ở xung quanh.

Chu Lâm uống chút rượu, càng cảm thấy nóng nảy và hoảng hốt, “Sao tự nhiên tôi cảm thấy, còn chưa động đất, tôi sẽ bị say nắng trước vậy?”

Vân Hân không có cách nào khác, chỉ có thể kéo cô đi.

Tay vừa mới nắm lấy, Chu Lâm kinh ngạc nhìn Vân Hân, “Tay cô lành lạnh, thật thoải mái. Ở đây nhiều người như vậy, hơi thở ra từ đều là hơi nóng, cô không nóng sao?”

Vân Hân trả lời, “Trời sinh thể hàn, cho dù là mùa hè, tay cũng rất lạnh.”

“Đã thật đấy.” Chu Lâm hâm mộ không thôi.

Lúc này, hai mươi mốt phút đã trôi qua kể từ lúc ban đầu Vân Hân nhìn thấy bộ đếm ngược cái chết.