Editor: L’espoir
*
Cảnh sát đang thu dọn tàn cục, Châu Duệ, Vân Hân tranh thủ thời gian ký hợp đồng thuê nhà.
Do tai nạn đuối nước, một số phụ huynh trẻ em ầm ĩ, cãi nhau kịch liệt.
Chờ khi mọi thứ đi đến hồi kết, sắc trời đã không còn sớm nữa.
Châu Duệ thật sự không muốn về phòng thuê trước đó để qua đêm, nên mua số nhu yếu phẩm hàng ngày cơ bản nhất trong siêu thị, sống qua đêm ở phòng thuê mới.
Ngày hôm sau xin nghỉ nửa ngày, trở về thu dọn hành lý, chuyển nhà.
Vân Hân thì về nhà trước, chờ đến khi thu dọn hành lý xong, sau đó lại tới ở.
Một đêm ngon giấc.
Kể từ khi thời tiết trở nên nóng bức, đã rất lâu Châu Duệ không được ngủ ngon như vậy. Ngày hôm sau thức dậy, hắn tràn đầy năng lượng, thần thái cả người khỏe khoắn, rất khác bộ dạng bị tàn phá trước đó.
Ngay cả công việc vất vả như chuyển nhà, hắn cũng làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã thu dọn xong toàn bộ. Sau đó gọi một chiếc xe ba bánh, gửi đồ đến phòng thuê mới.
Khi hắn rời đi, bà chủ nhà rất luyến tiếc hắn, còn hỏi, “Tại sao lại chuyển đi? Sống ở đây không tốt sao?”
Châu Duệ nhớ tới vừa rồi lúc đóng gói hành lý thì bị bẩn tay, nhất thời không nhớ tới chuyện nhà máy xử lý nước, không cẩn thận mở vòi nước…
Hắn cười không nổi, chỉ nói, “Tìm được chỗ ở khác thích hợp hơn, nên không làm phiền bác.”
Nói xong, rời đi như chạy trốn.
Bà chủ nhà tiếc nuối nhìn hắn đi càng lúc càng xa.
Thời buổi này, người thuê nhà chủ động trả tiền thuê nhà đúng hạn như Tiểu Chu cũng không nhiều lắm, không gia hạn hợp đồng thuê thật đáng tiếc.
**
Buổi chiều, kết thúc một ngày làm việc vất vả, Chu Lâm gửi một lời mời—— cô xì tiền, mời Vân Hân, Châu Duệ ăn xiên nướng, coi như là chúc mừng hai người chuyển nhà.
“Không cần khách khí như vậy.” Vân Hân thường xuyên đổi chỗ ở, đã sớm lười mở tiệc mừng tân gia.
“Đều là người một nhà, không cần làm xây dựng thể diện.” Châu Duệ nói.
“Phải cần chứ.” Chu Lâm kiên trì, “Ngày hôm qua dẫn anh đi xem phòng, kết quả khiến anh phải xuống nước cứu người, dù thế nào cũng phải mời anh ăn một bữa cho đỡ sốc.”
Nghe cô nói như vậy, Châu Duệ không tiện từ chối nữa. Hắn nhìn về phía Vân Hân, “Cô thì sao?”
“Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vậy cùng đi đi.” Vân Hân đồng ý.
“Được thôi!” Chu Lâm là người bỏ tiền ra mời hai người ăn cơm, thế mà cô là người vui vẻ nhất trong ba người, “Cửa hàng đó tôi đã ăn khá nhiều lần, hương vị số một tuyệt đỉnh, tuyệt đối sẽ không làm hai người thất vọng.”
“Trời nắng nóng, điều hòa, bia kèm xiên nướng, đây mới là cuộc sống chứ!”
“Cuộc sống à…” Châu Duệ phát ra tiếng thở dài nhẹ.
Cái thói quen ăn xiên nướng hàng ngày bình thường sau khi tan làm như vậy, đã rất lâu rồi hắn chưa thử.
Cuộc sống giống như một ngọn núi, thỉnh thoảng nó có thể cùng lúc đè bẹp xương sống của một người.
So với trước đây, kỳ thật cuộc sống chỉ thoáng xuất hiện một chút biến cố, có những hạng mục sẽ tiêu tiền nhiều hơn một ít. Nhưng những ngày lẽ ra còn có thể sống qua ngày, lập tức trở nên khó mà duy trì được.
May mắn vấn đề hiện tại đã được giải quyết.
Hắn liếc mắt nhìn Chu Lâm, cười nói, “Cô xong rồi. Bị tôi biết cô là một người phụ nữ giàu có, tôi sẽ ăn một bữa thật no cho cô sạt nghiệp.”
“Ăn, mặc xác ăn!” Chu Lâm hào phóng nói, “Hôm nay không ăn cho căng bụng, đừng ai hòng đi ra khỏi quán.”
Mùa hè mà uống nước có ga, đây thực sự là một điều đã ghiền đến cỡ nào.
Đặc biệt là có bỏ thêm đá, bọt khí sủi lên, uống một hớp, sảng khoái cả người.
Vân Hân ăn một xâu xiên nướng, uống một hớp nước soda đá, cảm giác tâm trạng khá hơn.
Chu Lâm uống một lon bia, không say, nhưng lá gan lớn hơn, cái gì cũng dám nói ra ngoài, “Trước đó, tôi thực sự không ngờ tới, giác quan thứ sáu của Vân Hân đỉnh của chóp như vậy. Nói với bọn trẻ không được đi bơi, chúng không nghe, kết quả là xảy ra chuyện thật.”
“Lần trước định ngăn Châu Duệ không cho anh ta đến siêu thị nhặt rác, khi không ngăn lại, cũng xảy ra chuyện, bị đánh trả.”
“Vân Hân, sao cái gì cô cũng biết hết vậy?!”
Châu Duệ là lần đầu tiên nghe nói trước khi bị đánh, Vân Hân từng định ngăn cản mình. Hắn cố gắng nhớ lại, “Có à?”
“Có…” Vân Hân nói cho hắn biết, “Anh chạy nhanh quá. Tôi vẫn chưa nói xong, anh đã chạy đi rồi.”
Châu Duệ xấu hổ nở nụ cười, “Có thể là thật sự không nghe thấy, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Tôi cũng muốn có giác quan thứ sáu nữa.” Chu Lâm chống má, “Tôi muốn trúng xổ số.”
Châu Duệ: “… Cô đã giàu có như vậy, cô vẫn muốn trúng xổ số ư?”
Chu Lâm hung hăng nói, “Đó không phải là tiền của tôi, là của cha mẹ tôi. Cha mẹ có, với tôi có, vẫn là một chút khác biệt. Tôi hy vọng mình có tiền, không cần phải hỏi xin cha mẹ.”
Vân Hân bất đắc dĩ, “Giác quan thứ sáu mặc kệ trúng xổ số, tôi cũng chưa bao giờ trúng.”
“Không trúng được ư…” Chu Lâm thất vọng.
Lúc tán gẫu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa điên cuồng.
Chu Lâm theo tiếng sủa nhìn qua, chỉ thấy là một con chó con màu vàng, lúc này đang hoảng sợ bất an, sủa loạn ầm ĩ, thậm chí còn muốn thoát khỏi dây xích chó chạy trốn.
“Trước đây tôi cũng muốn nuôi chó.” Chu Lâm đột nhiên nhớ lại, “Nhưng chó con sủa lớn quá, lúc nào cũng hung dữ tôi, về sau cũng không dám nói mình muốn nuôi.”
Vân Hân nháy mắt với Châu Duệ: Đây là say rồi?
Châu Duệ hơi chần chừ: Chắc vậy á?
Vân Hân chớp chớp mắt: Giờ phải làm sao đây?
Châu Duệ:… Mặc cho cô ấy nói chăng?
Chỉ là ham muốn tâm sự tăng lên rất nhiều, vấn đề không lớn.
Ai ngờ Chu Lâm vừa chuyển đề tài, nói đến một chuyện khác, “Gần đây tôi luôn cảm thấy như mình đang sống trong một bộ phim thảm họa. Trẻ em tử vong do ngạt thở trong xe, tử vong do sốc mất nước ở nhiệt độ cao, trẻ em chết đuối… Cho nên khi nhìn thấy một con chó sủa điên cuồng, phản ứng đầu tiên thế mà lại là động vật cảm nhận được trận động đất trước, cho nên nó mới kinh hoảng bất an. Rốt cuộc là do thế giới này đang trở nên không an toàn, hay là do tôi điên rồi?”
Chu Lâm không thể có được câu trả lời, vì vậy mở một chai bia, buồn bực đổ uống một hớp lớn.