Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 41: Tiệm trà sữa 9

Editor: L’espoir

*

Có sự hỗ trợ của Châu Duệ, người đàn ông dùng chút sức lực cuối cùng, kéo hai đứa nhỏ còn lại lên bờ.

“Tỉnh rồi, Gia Bảo tỉnh rồi!”

“Bánh trôi nhà tôi cũng vậy! Cảm ơn trời đất, cảm ơn Bồ Tát đã phù hộ.”

Trên bờ, hai người đàn bà lần lượt ôm đứa con vừa mới tỉnh lại, vừa khóc vừa cười. Bên cạnh còn có một người đàn bà, tiến đến chính là một cái tát vào mông con trai, “Đã bảo con là không được đi bơi, con lại không nghe. Lần này hay rồi, suýt chút nữa đã mất mạng.”

Con trai bị đánh nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không dám trả lời. Cậu nhóc biết sự việc đã đi quá xa, không bị đánh vài cái, mắng vài câu, chuyện này khó mà trôi qua được, vì thế khuôn mặt đau khổ cắn răng chịu đựng.

Lúc này, một người đàn bà nghe tin chạy tới, chen qua đám đông, lao về phía một trong hai đứa trẻ được cứu lên cuối cùng, “Cường Cường, con bị sao vậy? Con tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi Cường Cường!!”

Nhưng mà mặc kệ bà gọi như thế nào, đứa nhỏ có vóc người cao nhất, vẫn nhắm mắt lại mãi mãi.

Người hồi sức tim phổi cũng đã bỏ cuộc, tự động tự động lui ra, trước khi rời đi còn lắc đầu với những người khác.

Có nghĩa là, đứa nhỏ không được rồi, không còn thở, mạch không còn đập, không thể cứu được nữa.

“Bác sĩ đâu? Xe cứu thương đâu?” Người đàn bà hét lên. Nhưng ánh mắt đi tới đâu, mọi người đều không tự giác né tránh.

Chu Lâm không thể không đứng ra, “Tôi đã báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương, họ đang trên đường tới.”

“Tại sao không kêu sớm hơn!” Người đàn bà rống giận, trút toàn bộ nỗi bi thương phẫn uất sâu trong nội tâm lúc này về phía Chu Lâm.

Ngữ khí Chu Lâm trở nên lạnh lùng, “Dì à, trước khi mấy đứa nhỏ này xuống nước cháu có ngăn bọn chúng. Nói không được lén bơi lội, có người lớn trông mới có thể đi xuống. Là nhà Cường Cường nhà dì không chịu nghe, còn nói với những đứa trẻ khác, lén đi, chỉ cần không để bị phát hiện là được. Bây giờ xảy ra chuyện, nói phải chịu hầu hết trách nhiệm.”

“Mày nói bậy!” Mẹ Cường hoàn toàn không tin, “Con trai tôi ngoan như vậy, làm gì có chuyện mày nói nó không nghe?”

Chu Lâm, “…”

Người làm mẹ này, có phải rất không hiểu con mình hay không?

Cô cũng không tranh cãi, trực tiếp gọi đứa trẻ đã tỉnh lại, “Mấy đứa nói xem.”

Cậu bé mập tích cực tăng vọt, phát biểu đầu tiên, “Chị Chu Lâm không cho bọn con xuống nước, bảo bọn con chơi trò khác. Anh Cường nói, lén đi, không bị phát hiện thì không sao. Còn nói, đứa không đi chính là kẻ hèn nhát!”

“Đến thành hồ bơi, con đã nói với anh phải làm ấm cơ thể, mới có thể bắt đầu bơi, anh ấy không nghe, còn mắng con đi mặc váy đi, cho giống con gái. Bảo anh ấy không được bơi quá xa, anh ấy lại chê con nói nhiều.”

“Bơi chưa được một lúc, chân anh ấy bị chuột rút, không thể di chuyển trong nước. Những người khác bơi qua đó để cứu anh ấy, kết quả cũng bị chuột rút. Một mình con không thể cứu năm người họ, nên con lên bờ, trở về kêu cứu ạ.”

“Mày nói xạo! Con trai tao không có làm vậy đâu!” Mẹ Cường Cường không chịu tin.

Ai ngờ ba đứa nhỏ khác cũng nói, “Mập mạp không nói xạo, thật sự là anh Cường nhất quyết đòi bơi. Chính anh ấy là người bơi xa nhất, cũng chính là người đầu tiên bị chuột rút.”

“Nếu lúc đó anh Cường đồng ý chơi trò khác thì tốt rồi…”

“Nếu anh Cường bị chuột rút, mọi người lên bờ trước, trở về tìm người lớn giúp đỡ, mọi chuyện sẽ không như thế này.”

“Có phải bọn bây muốn trốn tránh trách nhiệm, nên cố ý ném chuyện về phía Cường Cường đúng không?” Mẹ Cường Cường cảm thấy kích động, “Một đám bọn bây đều là bọn lừa gạt! Tất cả bọn bây đều đang gạt tao!”

Ở bên cạnh, sau hơn mười phút hồi sức tim phổi, một đứa trẻ khác được cứu cùng Cường Cường cũng không còn hơi thở.

Mẹ đứa bé phát điên, nhào tới túm tóc mẹ Cường Cường, lớn tiếng khóc lóc: “Đều tại mày! Mày dạy dỗ con mày cái kiểu gì? Tại sao để cho Cường Cường dẫn đầu bọn chúng xuống nước bơi? Con nhà mày không muốn sống, không muốn sống nữa, tại sao lại kéo con tao xuống nước?!”

“Không phải là Cường Cường dẫn đầu, không thể nào đâu! Các người đang cố tình trốn tránh trách nhiệm.”

Hai người vừa khóc vừa quậy, vật lộn thành một mớ.

Vân Hân nhận được thông báo.

【Người chơi đã giải cứu thành công một người (cậu bé mập mạp) ở phó bản số 117781 - ‘Sự cố đuối nước trẻ em’, đánh giá vượt qua ải là ‘C’, phần thưởng điểm thuộc tính: Mẫn +0.1, thể +0.1.】

Những người khác vây xem hai đàn bà nắm tóc nhau, da đầu tê dại, không dám đi lên khuyên can.

May mắn cảnh sát chạy tới kịp thời, sau khi tới đầu tiên là tách hai người ra, lúc này mới ngăn được trò hề.

Châu Duệ nhìn thấy toàn bộ, thấp giọng hỏi, “Người đàn ông cứu người kia sẽ không sao chứ?”

“Anh ta có thể có chuyện gì?” Khóe miệng Chu Lâm giật giật, “Ở đây có nhiều người như vậy, chỉ có một mình anh ta xuống nước cứu người. Không chỉ cứu thành công con trai mình, mà còn cứu hai đứa trẻ khác, Cục Cảnh Sát không cấp cho anh ta một lá cờ thi đua cũng không hợp lý lắm.”

“Không sao là tốt rồi.” Châu Duệ không nói gì nữa.

Mấy đứa nhỏ sống sót ‘bịch bịch bịch’ chạy đến trước mặt Vân Hân, cúi đầu, thành thành thật thật xin lỗi, “Tụi em xin lỗi chị, tụi em không nên không nghe lời chị, lén chạy ra ngoài.”

Vân Hân chỉ sờ sờ đầu cậu bé mập mạp, nói cho cậu biết, “Chọn bạn mà chơi.”

Cậu bé mập mạp rõ ràng là không muốn đi, nhưng bởi vì những ‘người bạn’ kia xúi giục, giễu cợt, nên bất chấp đi theo cùng.

Lúc gặp nguy hiểm thật là người thông minh, biết chạy về nhà tìm người lớn giúp đỡ. Nếu ở lại tại chỗ, muốn dựa vào lực lượng của mình cứu người, đó chính là bé hồ lô cứu ông, tiễn từng đứa từng đứa một.

Cậu bé mập mạp mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe không hiểu lắm.

Vẻ mặt của ba đứa còn lại xấu hổ, cúi đầu cúi đầu cam đoan, “Sau này không dám nữa ạ.”

**