Editor: L’espoir
*
Vân Hân nhìn thấy rõ ràng, mỗi đứa trẻ này đều có một dòng chữ trên người, thời gian tử vong dao động từ 22 phút đến 30 phút.
“Đi đâu vậy?” Cô chặn đường, không cho bọn trẻ đi.
“Đi bơi ạ!” Một cậu bé mập mạp lớn tiếng trả lời.
“Giáo viên không nói cho các em biết, bơi lội rất nguy hiểm, không thể để cho trẻ con đi bơi một mình sao?” Vân Hân cố ý nói như vậy.
Trong sáu đứa, đứa cao nhất trợn trắng mắt, “Bọn em đi sáu người, không phải đi một mình.”
“Sáu đứa con nít đi cùng cũng không được, nhất định phải có người lớn dắt đi mới có thể đi.” Vân Hân chặt chắc như đinh đóng cột, “Không được đi bơi, đổi trò giải trí khác đi.”
Tai Chu Lâm nghe xong, nhớ tới chuyện Châu Duệ bị đánh, trong lòng có chút hấp tấp. Cô vội vàng lên tiếng phụ họa, “Có nghe thấy không? Không được bơi. Dám lén lút bơi, chờ mẹ nhóc về, chị nhất định sẽ nói với cô ấy!”
Cái chiêu mách phụ huynh này vẫn rất hiệu quả.
Sáu đứa trẻ nhát gan nói, “Biết rồi ạ.”
“Được rồi, đi chơi đi.” Chu Lâm vẫy tay.
Vân Hân thấy sương đen và hàng chữ trên người bọn nhóc đã biến mất, liền tránh đường, đi theo Chu Lâm lên lầu.
“Anh Cường, mấy chị nói không thể đi bơi, vậy chúng ta chơi trò gì đây?” Cậu bé mập mạp ỉu xìu hỏi.
“Mày ngốc quá!” Người đứng đầu cao nhất nhìn hướng người lớn rời đi, hạ thấp giọng nói, “Chúng ta lén đi, không để cho mấy chị đó phát hiện không phải là được rồi sao?”
“Nhưng chị Chu Lâm nói sẽ mách phụ huynh đó…” Vẻ mặt cậu nhóc mập mạp khó xử.
“Kẻ hèn nhát mới sợ người khác mách cha mẹ. Nếu mày không đi, mày chính là một kẻ hèn nhát.” Người cao nhất hừ lạnh nói.
Những người khác ầm ĩ lên, nhao nhao giễu cợt, “Hèn nhát! Hèn nhát!”
“Tôi, tôi không phải mà.” Cậu nhóc mập mạp đỏ mặt, “Đi thì đi.”
**
“Có hai loại phòng. Một là loại không có cửa sổ, có phòng tắm riêng biệt, có tủ bếp, tủ lạnh nhỏ, có thể tự làm một cái bếp nhỏ.” Chu Lâm mở vòi nước, “Đều là nước sạch, mấy hôm nay cũng không nhận được thông báo cắt điện.”
“Máy giặt để ngoài hành lang, dùng chung, không muốn sử dụng có thể mua một cái đặt trong phòng riêng của mình.”
“Điều hòa là mua ở chợ đồ si, lỡ có hỏng thì báo ngay cho tôi, tôi sẽ tìm người tới sửa.”
“Tiền nước, tiền điện đều tính trước, dùng đồng hồ trừ bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Ngoài ra cũng không còn gì nữa, nếu còn cần đồ nội thất, vậy thì tự mình mua thêm, khi hủy hợp đồng thuê mang đi cũng được.”
“Còn loại còn lại, có nhiều cửa sổ hơn phòng này, ánh sáng tốt hơn, nhưng tiền thuê mỗi tháng cũng cao hơn. Tôi nghĩ anh hẳn không cần nên không đưa anh đi.”
Châu Duệ vô cùng hài lòng, lịch sự hỏi giá.
Chu Lâm báo một con số.
Châu Duệ tính toán, thực tế chỉ đắt hơn hai trăm so với nơi hắn đang ở hiện tại, nhưng chất lượng cuộc sống quá khác.
Tuy nói nơi nào cũng phải dùng tiền, tiền ăn cũng chẳng dư bao nhiêu, cũng không có tiền dư để thuê nhà tốt hơn, nhưng vừa nghĩ đến việc cắt điện cúp cầu dao, lại nghĩ đến việc mở vòi nước, thứ chảy ra là nước bẩn, hắn liền cảm thấy cho dù chỉ ăn hai bữa một ngày, cũng phải thoát ra khỏi địa ngục đó càng sớm càng tốt.
Nghĩ đến đây, Châu Duệ dứt khoát nói, “Phòng này tôi thuê, ký hợp đồng đi.”
Vân Hân cũng nói, “Tôi cũng thuê, nhưng là phòng có cửa sổ.”
“Được, tôi đi lấy hợp đồng…”
Lời còn chưa dứt, ngoài lầu vang lên một loạt tiếng gào khóc, “Cứu mạng với! Anh Cường bị đuối nước! Ai đó hãy mau tới cứu họ đi!”
Chu Lâm vừa nghe, đây không phải là tiếng cậu nhóc mập mạp sao? Cô mở cửa sổ hét xuống, “Không phải là bảo mấy đứa không được đi bơi sao?!”
“Cường, anh Cường nói, lén đi, không để bị phát hiện là được…” Cậu bé mập nạp vừa ấm ức vừa sợ hãi, khóc nức nở trả lời.
Chu Lâm đỡ trán, mấy cái đứa này không khiến người khác bớt lo mà.
“Khoan hẵng ký hợp đồng, trước tiên đi cứu người cái đã.” Trong khi Vân Hân đang nói, mọi người đã đổ xô xuống lầu.
Nghe nói có trẻ con chết đuối, một vài người lớn đang rảnh rỗi lập tức chạy ra cho cậu bé mập dẫn đường.
Cậu bé mập vừa khóc vừa chạy, còn chỉ đường cho người lớn, “Bọn họ ở đó ạ.”
Chỉ thấy năm bóng dáng nhỏ bé vùng vẫy trong nước, có đứa còn uống mấy ngụm nước.
Những người lớn vô cùng sốt ruột.
Người đàn ông biết bơi trực tiếp cởϊ qυầи áo, nhảy xuống cứu người.
“Bên kia, bên kia kìa.” Những người trên bờ không biết bơi, mù quáng chỉ tay chỉ đạo ở đó.
Người đàn cũng không để ý, trực tiếp bơi ra xa.
“Này, cứu những người gần nhất trước!! Có thể cứu được một người thì vẫn hơn!” Có người hét về phía người đàn ông.
Lúc này, hàng xóm kéo góc áo người này, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đứa xa nhất là con nhà hắn, người ta muốn cứu đứa nhỏ nhà mình trước.”
Người đàn ông ngay lập tức im lặng.
Người đàn ông kia bơi thật xa, kéo đứa bé trở lại, giao cho người tin tưởng trông coi, còn mình lại xuống nước một lần nữa.
“Nhanh nhanh nhanh, hồi sức tim phổi nhanh!”
Một người tiến lên cấp cứu, ấn vài cái, cuối cùng, đứa nhỏ có phản ứng, phun ra thứ nước sặc sụa, đứa trẻ cũng mở mắt ra.
“Không sao rồi không sao rồi.”
Cậu bé mập mạp nhìn thấy người bạn nhỏ được cứu trở về, mở miệng “Hu——” một tiếng, cuối cùng cũng có thể yên tâm khóc một trận.
Bên kia, người đàn ông lại vớt hai đứa nhỏ lên, “Nhanh, hồi sức tim phổi!”
Đúng lúc này ba người Chu Lâm chạy tới.
Chu Lâm hỏi người đàn ông, “Anh không sao chứ? Thể lực có chịu nổi không?”
Lỡ như bơi đến một nửa không đủ sức, người lớn cũng đi theo.
“Không sao, tôi có thể làm được.” Nói xong, người đàn ông đầu đâm xuống nước lần nữa.
Chu Lâm nhìn xung quanh, nâng cao giọng hỏi, “Không có ai khác biết bơi sao? Có ai xuống giúp anh ta cứu đứa bé lên không?”
“Tôi xuống.” Thời khắc mấu chốt, Châu Duệ nhảy xuống nước, hỗ trợ cứu người.