Editor: L’espoir
*
“Bận rộn cả ngày, trên đường về nhà đổ mồ hôi nhễ nhại. Vốn định tắm nước lạnh, kết quả tắm xong còn bẩn hơn trước khi tắm. Muốn vo gạo, nấu cơm, ăn xong vi khuẩn vượt quá tiêu chuẩn nên đã được đưa đến bệnh viện…” Chu Lâm tưởng tượng một chút, đã sợ tới mức run rẩy.
“Bây giờ là thời đại nào rồi? Trong thôn còn chưa tới vậy!” Cô chân thành đề nghị Châu Duệ, “Đổi chỗ ở khác đi.”
“Tôi cũng rất muốn đổi.” Châu Duệ thất bại bức tóc, “Nhưng tìm phòng, xem phòng, phải mất rất nhiều thời gian. Vừa ý thì phải xem giá cả, tôi không có nhiều ngân sách.”
Chu Lâm do dự một lát, hạ quyết tâm, “Nếu không anh thuê phòng nhà tôi đi.”
Châu Duệ kinh ngạc ngẩng đầu, “Nhà cô có phòng trống cho thuê sao?”
“Nhà tôi ở nông thôn, rất lâu trước đây có mua một mảnh đất, cha tôi bỏ ra một ít tiền xây dựng một tòa nhà ở đó. Sau đó tách mỗi tầng thành nhiều phòng đơn, rồi ra chợ đồ si mua một số đồ nội thất để trang trí, cho thuê.” Chu Lâm giải thích, “Bây giờ thì chưa ở đủ, có vài căn phòng còn trống. Tuy rằng đường đi có hơi xa, trang trí cũng không được tỉ mỉ đặc biệt cho lắm, nhưng lợi thế nhà giá cả rẻ, điện nước cung cấp bình thường, so với nơi hiện tại của anh vẫn tốt hơn nhiều.”
Phải mất một lúc lâu Châu Duệ mới hiểu Chu Lâm đang nói cái gì. Vẻ mặt hắn có chút quái gở, “Không nghĩ tới cô còn là bà chủ cho thuê… Sao trước giờ tôi chưa từng nghe cô nói vậy?”
Chu Lâm nhìn trời, “Tòa nhà thuộc về cha mẹ tôi, tôi chỉ là người làm thuê thối thôi.”
“Lừa quỷ à.” Châu Duệ cười nhạo một tiếng, “Nhà có tiền và nhà không có tiền, cảm giác không giống nhau. Gia đình tôi vẫn còn nợ nần, phải giúp trả hàng tháng. Cho dù cha mẹ cô không trợ cấp, ít nhất cũng sẽ không lấy tiền lương của cô. Trong nhà có của cải, tiền lương hàng tháng có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, tiêu hết cũng không sao.”
“Cái này đúng.” Chu Lâm thừa nhận, “Tháng nào tôi cũng tự nuôi sống mình.”
“Tốt thật đấy.” Châu Duệ lộ ra vài phần hâm mộ.
“Hôm nay sau khi tan làm trực tiếp đi xem phòng với tôi, thế nào?” Chu Lâm đề nghị.
“Được.” Châu Duệ dứt khoát đáp ứng.
Chu Lâm quay đầu nhìn Vân Hân, “Còn cô thì sao? Chỗ cô sống hiện giờ có ổn không? Cô có muốn đi xem cùng luôn không?”
“Tôi đang muốn đổi chỗ ở đây.” Vân Hân tích cực hưởng ứng, “Tôi cũng đi.”
Sự việc cứ thế quyết định.
Ba giờ chiều, đồng nghiệp làm ca đêm đúng giờ nhận ca, ba người làm ca sáng tự động tan làm, Châu Duệ hỏi làm thế nào để đi qua.
Chu Lâm nói: “Tôi lái xe tới đây, để tôi đưa hai người qua đó.”.
Châu Duệ, “???”
Vẻ mặt hắn khϊếp sợ, “Cô mua xe lúc nào vậy?”
Chu Lâm chột dạ quay mặt đi, “Dành để đi làm. Cha mẹ nói đường đi xa quá, đi giao thông công cộng rất vất vả, nên mua cho tôi.”
Châu Duệ đơ ra, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy cô lái xe mà?”
Chu Lâm: “Vì tôi đậu xe ở phố bên cạnh, sau đó đi bộ năm phút đến cửa hàng để làm việc. Hơn nữa đang làm công cho người ta, tôi cũng không thể lái một chiếc xe xịn hơn ông chủ rêu rao khắp nơi.”
Châu Duệ không còn gì để nói.
Chu Lâm lại nói, “Trước kia đi làm ở nơi khác, bị đồng nghiệp biết trong nhà có cho thuê phông, tôi luôn bị người ta bàn tán. Thay đổi công việc, thay đổi hoàn cảnh mới, tôi không muốn giống như trước đây, nên cố ý khiêm tốn một chút, chứ không phải cố ý giấu anh.”
“Được rồi, không cần giải thích, tôi có thể hiểu mà.” Châu Duệ chỉ là vừa nghe xong liền kinh hãi, sau khi bình tĩnh ngẫm lại những hành vi thường ngày của cô nương này, cảm thấy đây cũng không giống con nhà nghèo, mọi thứ sớm đã có dấu vết, hắn lấy lại bình tĩnh, “Xe đậu ở đâu? Đi thôi, chúng ta đi qua đó đi.”
“Bên này, đi theo tôi.”
Chu Lâm đi đầu dẫn đường ở phía trước, Châu Duệ, Vân Hân đi theo phía sau, rẽ trái. Một lúc sau, ba người dừng lại ở góc bãi đậu xe.
“Chính là chiếc xe này.”
Chu Lâm dùng chìa khóa mở cửa, lại ra hiệu cho hai người, “Lên xe đi.”
Trên đường đi.
Chu Lâm vừa lái xe, vừa giới thiệu cho hai người, “Đi bằng xe đạp điện, đến cửa hàng của chúng ta mất khoảng ba mươi phút. Cũng có thể đi xe đạp đến ga tàu điện ngầm nữa.”
“Giao thông rất thuận tiện.” Vân Hân nói.
Châu Duệ lại nói, “Trước tiên đi xem phòng ốc như thế nào đã, còn phương tiện xung quanh nữa.”
“Ừ, anh cứ từ từ nhìn, không hài lòng không thuê cũng được.” Chu Lâm không để ý.
Trên thực tế, nếu không phải vì lắm miệng làm hại Châu Duệ bị thương, cô cũng không muốn kể ra chuyện nhà mình có cho thuê phòng.
Các đồng nghiệp, gặp nhau ở chỗ làm là được rồi, tan làm mỗi người đều có cuộc sống riêng, không cần liên lạc.
Nhưng sự việc đã như vậy, nên không cần phải che giấu nữa. Thoải mái dẫn người đi tham quan một vòng, cuối cùng có thuê không tùy bọn họ.
Ôm suy nghĩ như vậy, Chu Lâm lái xe về nhà.
20 phút sau.
“Đến rồi.” Chu Lâm nói.
Châu Duệ xuống xe nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có một siêu thị, mua nhu yếu phẩm hàng ngày vô cùng thuận tiện.
Trên đường đi, dọc hai bên đường đều có quán ăn nhỏ, có thể thấy rằng ăn uống cũng thuận tiện.
Không xa còn có hiệu thuốc, lỡ như có lên cơn đau đầu nhức óc, cũng không cần phải đi quá xa để mua thuốc.
Ngoài miệng Châu Duệ không nói gì, trong lòng đã có chút bất công.
Chu Lâm dừng xe lại, nói, “Đi thôi, tôi dẫn hai người xem phòng. Đây, chính là tòa nhà này, nhà tôi.”
Châu Duệ cố gắng hết sức để duy trì tâm tính bình thản, nhưng hàng phòng thủ đã bị phá vỡ sau ba giây—— đáng ghét! Thật hâm mộ!
Khi đi lên lầu, một nhóm trẻ em bất ngờ chạy ra, suýt đâm sầm vào họ.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được chạy lung tung, đυ.ng trúng người khác phải làm sao đây.” Chu Lâm lải nhải một câu, muốn lên lầu.