Editor: L’espoir
*
Vào giờ nghỉ trưa, ba người thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Chu Lâm đi ra ngoài ăn cơm, trở về bà tám với Vân Hân, “Nghe nói một siêu thị gần đây đã mất điện mấy tiếng đồng hồ hôm qua, khi có điện lại, thực phẩm đông lạnh cũng không còn tươi nữa. Siêu thị định vứt bỏ những thực phẩm đó, nên có rất nhiều người tụ tập xung quanh đó để tranh giành.”
“Mùa hè mất điện, những thứ đó còn có thể ăn được sao?” Vân Hân thắc mắc.
“Chắc là được đó.” Thực ra Chu Lâm cũng không dám chắc, “Tôi thấy có rất nhiều người đang tranh giành đấy.”
Châu Duệ đứng ngồi không yên, “Đến phiên tôi nghỉ ngơi rồi.”
Vừa nói vừa nhanh chân chạy ra ngoài.
“Này, đừng đi——” Vân Hân thấy trên người Châu Duệ đột nhiên xuất hiện sương mù màu xám nhạt, vừa định ngăn cản, không ngờ Châu Duệ đã chạy không thấy bóng dáng.
Đây cũng không thể tính là không nghe lời khuyên.
Là hắn hoàn toàn không nghe rõ lời cô nói.
“Sao vậy?” Chu Lâm khó hiểu.
“Tôi có dự cảm không tốt lắm.” Vân Hân nói.
Tuy rằng sương mù màu xám nhạt nên chỉ bị thương nhẹ, sẽ không tổn thương đến tính mạng, nếu cô không ngăn được thì cô sẽ không ngăn cản.
Chu Lâm trở nên hứng thú, “Cô có giác quan thứ sáu à?”
“Ừ.” Vân Hân gật đầu, “Không thường xuyên cảm ứng được, nhưng mỗi lần cảm ứng đều rất chính xác.”
“Woa——” Chu Lâm vừa mới phát ra một tiếng thán phục, sau đó ý thức được có gì đó không đúng, “Tại sao giác quan thứ sáu của cô muốn ngăn cản anh ta, không cho anh ta đi ra ngoài?”
Vân Hân nhún vai.
Chu Lâm, “… Chắc không phải tại tôi lắm miệng, làm anh ta bị thương đó chứ?”
**
Khi Châu Duệ chạy tới, siêu thị quả thật đang vứt bỏ hàng hóa, mà bên cạnh quả nhiên có rất nhiều người vây quanh lựa đồ nhặt.
Thấy vậy, hắn trực tiếp tham gia.
Châu Duệ chọn một nơi không có người, bắt tay vào đặc biệt lựa đồ ăn ngon.
“Nhóc con, chỗ này là địa bàn của bọn tao. Bỏ đồ xuống, mày đi chỗ khác mà lựa.” Ba tên lưu manh sặc mùi côn đồ, nói chuyện thì tràn đầy thô bạo.
“Đồ nhiều như vậy, nhất định phải nhìn chằm chằm vào bát cơm của người khác?” Châu Duệ không muốn sinh chuyện, dự định lấy thực phẩm vừa chọn xong rồi rời đi.
Không ngờ đối phương không chịu buông tha hắn, “Không phải tao đã nói, người có thể đi, nhưng đồ phải bỏ lại sao?”
Châu Duệ trả lại ba chữ, “Tôi không bỏ.”
Tên côn đồ có lẽ là cảm thấy bị mất thể diện, khuôn mặt không nén được giận. Cầm đầu nháy mắt ra hiệu, hai tên đàn em lập tức lao về phía Châu Duệ.
Châu Duệ tự nhận mình là một tay thiện chiến, trong lòng không có tội, ngoài miệng mới không nhận hèn. Ai ngờ tốc độ của đối thủ nhanh đến vậy, nắm đấm mạnh đến thế. Hắn né được một người, kết quả bị người còn lại đấm vào mặt.
Châu Duệ ngay lập tức ngã xuống đất.
“Thằng nhóc thối, không có bản lĩnh gì còn dám kiêu ngạo.” Đám côn đồ cười to đắc ý.
Lúc này, người phụ trách siêu thị chạy tới, hét lớn, “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Sau khi ngăn chặn đánh nhau, hắn lại xoay người, gầm lên giận dữ, “Các người cũng đừng nhặt nữa! Những thực phẩm này bị hỏng rồi, không ăn được!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có người ngờ vực hỏi, “Không phải có hơi không tươi thôi sao?”
“Hả? Sao tôi nghe nói là vừa hết hạn sử dụng?”
“Tôi chỉ biết là mất điện giữa chừng mấy tiếng đồng hồ, nên mới vứt thực phẩm đi. Nhưng không có nghe nói hư hỏng ôi thiu gì cả…”
“Đồ bốc mùi rồi! Ăn vào là nhập viện đấy, đừng nhặt nữa!!” Người phụ trách siêu thị lại nhấn mạnh lần nữa.
“Mẹ kiếp, WTF? Cái quần què gì vậy? Ồn ào cả buổi không ăn được!” Bọn lưu manh vô cùng cạn lời, ném đồ xong, ba gã rời đi.
Châu Duệ càng cạn lời hơn.
Trận đánh này chẳng hiểu ra làm sao.
Mấu chốt nhất chính là, chính hắn tự tìm… Không đến thì không sao.
Châu Duệ lau lau khóe miệng, đứng dậy, từng bước một trở về.
Bên kia, Chu Lâm có chút bất an, vẫn muốn ra vẻ kiên cường, nói với Vân Hân, “Có thể lần này giác quan thứ sáu của cô đúng lúc xảy ra nhầm lẫn hay không?”
Vân Hân không nói lời nào, cứ vậy mà nhìn cô.
Chu Lâm cúi gầm mặt, “Thật sự không có khả năng nhầm lẫn sao?”
Vân Hân từ chối giải thích.
Chu Lâm đi tới đi lui trong cửa hàng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, Châu Duệ vác theo một khuôn mặt bị thương đi vào.
Hành động của Chu Lâm dừng lại, lương tâm âm ỉ đau đớn.
“Làm gì thành ra như vậy?” Vân Hân hỏi.
“Đừng nói nữa.” Vẻ mặt Châu Duệ ũ rũ, trần thuật sự tình đã diễn ra.
Nghe nói thực phẩm mà siêu thị vứt là đồ hỏng, không ăn được, Chu Lâm có chút chột dạ, ngoài miệng ghét bỏ nói, “Trời nắng nóng, nhàn rỗi không có việc gì làm gì chạy đi nhặt? Còn xô xát với người khác.”
Châu Duệ tự giễu cười cười, “Vì tiết kiệm tiền.”
Hắn nói ra chuyện tăng giá tiền điện thuê nhà: “Tiền lương vốn dĩ đã thấp rồi, mỗi tháng phải gửi về cho gia đình một phần. Vào một ngày nóng như vậy, không được bật điều hòa. Hóa đơn tiền điện lại tăng, tôi không có tiền để ăn.”
“Nói đến đây…” Vân Hân lấy điện thoại di động ra, “Một nhà máy xử lý nước trong thành phố xảy ra chút vấn đề, tiếp tới nguồn cấp nước có thể sẽ xảy ra vấn đề ở một số khu vực. Khu dân cư cho thuê của anh có nằm trong danh sách này không?”
Châu Duệ vừa nhìn, ngây dại, “… Có nằm trong đó.”
Đây là tin dữ động trời gì thế!
Không được bật điều hòa thì thôi đi, giờ ngay cả tắm rửa cũng không được?
Châu Duệ cố gắng bình tĩnh, “Là mở vòi sẽ không có nước sao?”
“Không…” Giọng Vân Hân mang theo vẻ thông cảm, “Là nước bẩn chảy ra, chưa qua xử lý, trên mạng đã có người mắng.”
Châu Duệ mất bình tĩnh.
Mệt mỏi, mệt mỏi, hủy diệt đi!!