Editor: L’espoir
*
“Tránh xa các tòa nhà, cây cối, cột điện.” Chu Lâm tiếp tục nhắc tới bí tịch của cô. Đương nhiên, sở dĩ vẫn luôn nhắc mãi, cũng bởi vì đầu cô bây giờ trống rỗng, ngoại trừ việc này thì cô không biết làm gì khác.
Còn chưa đọc xong một câu, đất rung núi chuyển, người đứng trên mặt đất bằng phẳng suýt nữa đã đứng không vững.
May mắn cánh tay cô bị Vân Hân bắt được, Vân Hân giống như Thái Sơn vững vàng, lúc này Chu Lâm mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Mà Châu Duệ bên cạnh, rốt cuộc không có gan bắt lấy Vân Hân, loạng choạng ngã xuống đất.
“Rầm——”
Những công trình đạt tiêu chuẩn chất lượng, những ngôi nhà cũ là thứ sụp đổ đầu tiên.
Tiếp theo lại một trận rung lắc kịch liệt, cây cối bên đường ngã xuống, cột điện báo đổ xuống, tòa nhà mới xây dựng cũng lung lay sắp đổ.
Chu Lâm liều chết ôm chặt cánh tay Vân Hân không chịu buông tay.
Những người trẻ tuổi lớn lên trong thời bình nào nhìn thấy những cảnh này? Nói là tận thế buông xuống cũng không quá đáng.
Trong tiếng hỗn loạn còn xen lẫn tiếng người khóc lóc, giận mắng của mọi người.
“Đã nói là mạng quan trọng hơn, mau chạy đi, một hai phải thu dọn gia sản! Bây giờ chạy đã muộn, chân bị chôn vùi, không động đậy được phải làm sao bây giờ?!”
“Không phải đã nói, khi động đất không được đến gần tòa nhà, cây cối, cột điện! Cậu không thấy cột điện ở đây sao?”
“Cứu mạng! Con tôi bị chôn vùi trong đó rồi, có ai tới cứu con bé đi được không?”
Lời cầu cứu còn chưa dứt, mặt đất rung chuyển lần nữa, lắc lư kịch liệt.
Chu Lâm không hiểu sao lại nghĩ đến một cái bàn dài chất đầy mô hình kiến trúc của các tòa nhà cao tầng. Sau đó có một người liều mạng lắc lư cái bàn, mô hình trên bàn từ trước ra sau tan thành từng mảnh, từng mảnh nhỏ rơi vương vãi lộn xộng trên mặt bàn.
Cái cảm giác này chính là, cái bàn bị lắc giống như sắp tan rã, cái khuôn mẫu không đổ là phản khoa học.
Bên cạnh, một cô gái ôm eo bạn trai, khóc lớn, “Phải làm sao đây anh? Tim em đập nhanh lắm, em rất sợ. Có cảm giác như là, chẳng mấy chốc sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra vậy.”
Bạn trai không ngừng an ủi, “Không sao, đừng sợ, chúng ta đứng ở chỗ này vô cùng an toàn, sẽ không bị chôn vùi đâu.”
Cùng lúc đó, Vân Hân nhìn thấy trên người cô gái nói chuyện xuất hiện đếm ngược, “Dự kiến tử vong sau 3 phút 21 giây.”
Mà bạn trai của cô ấy, đếm ngược cho thấy, “Dự tính tử vong sau 3 phút 23 giây.”
Tầm mắt tuần tra, trên người đám người xung quanh đều xuất hiện đếm ngược, thời gian tử vong chênh lệch khoảng 1-5 giây.
Cùng lúc đó, Vân Hân cảm giác được mức độ nguy hiểm của bản thân đã tăng từ C lên B.
Sắc mặt Vân Hân đột nhiên biến đổi, cô cao giọng hô to, “Đi nhanh! Đừng ở lại đây! Ở đây không an toàn!”
Chu Lâm nhìn phương hướng Vân Hân đi tới, vội vàng nhắc nhở, “Nguy hiểm! Ở đó có rất nhiều tòa nhà!”
“Ở đó an toàn hơn!” Vân Hân vừa nói vừa buông Chu Lâm ra, cho cô cơ hội lựa chọn một lần nữa, “Không muốn chết thì chạy nhanh đi, đừng ở lại đây!!”
Chu Lâm ngay lập tức bỏ kỹ năng ra sau đầu, chạy theo đuổi kịp, “Tôi nghe theo cô.”
Châu Duệ không nói một lời, cũng đi theo.
Cô gái vừa lên tiếng nói chuyện trước đó suy sụp hét lên, “Em cảm thấy rất không lành, rất xấu, vô cùng xấu! Xin lỗi anh, em thực sự không thể ở lại đây được nữa.”
Nói xong, chạy về hướng khác.
“Này! Lúc này em cũng không nên chạy lung tung mà!” Bạn trai nóng nảy, vội vàng đuổi theo.
“Bây giờ chạy ra ngoài, không phải là liều lĩnh hay sao!”
“Mấy cô gái bây giờ bị sao vậy? Sao ai nấy cũng không chịu nghe lời khuyên?”
“Còn chỗ nào an toàn hơn ở đây nữa? Chạy lung tung chỉ có thể xảy ra chuyện thôi.”
“Chậc, đáng thương cho chàng trai kia, bởi vì lo cho bạn gái nên chạy đuổi theo. Không biết có thể sống sót hay không…”
Lời còn chưa dứt, tiếng nổ mạnh đã vang lên.
Những người xung quanh đều bị cuốn vào, có người bay ra thật xa, có người miệng hộc máu, một giây sau đầu nghiêng một bên, mở to hai mắt, động tác ngưng đọng.
Tiếng la hét liên tiếp vang lên.
Ai đó hét lên, “Đường ống dẫn khí đốt tự nhiên bị hỏng, khí đốt phát nổ, chạy nhanh đi!!”
Chu Lâm nghe thấy sau lưng truyền đến hỗn loạn, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ thấy ánh lửa ngút trời, tiếng nổ vang lên bốn phía, bãi đất trống vốn được mọi người coi là khu an toàn, trong nháy mắt biến thành một mảnh biển lửa.
Chu Lâm bị kinh hách, “Sao lại bốc cháy rồi?!”
Ngay lúc quay đầu lại, cái cây lùn ven đường ngã xuống. Mắt thấy sắp đập vào cô, Châu Duệ đưa tay ra đỡ.
“Thất thần làm gì nữa? Chạy đi!” Châu Duệ thúc giục.
Chu Lâm như bừng tỉnh khỏi mộng, lúc này mới chạy đi một lần nữa.
Chờ khi cô chạy xa, Châu Duệ buông tay ra, mặc cho cây thấp rơi xuống.
**
Ở phía bên kia, bạn trai của cô gái vẫn hét lên, “Đừng chạy lung tung! Dễ xảy ra chuyện lắm.”
Kết quả còn chưa đuổi kịp người yêu, sau lưng sóng nhiệt ngập trời.
Bạn trai sợ ngây người, không khỏi dừng bước quay đầu nhìn lại.
Nếu như vừa rồi cô gái không chạy đi, lúc này bọn họ đứng tại chỗ, vừa lúc bị nổ tung…
Cô gái cuối cùng đã ngừng chạy. Cô khóc lóc hét lên, “Em đã nói bao nhiêu lần! Đứng ở đó, cảm giác rất không ổn, anh vẫn không chịu nghe em!”
Da đầu bạn trai tê dại, “Anh sai rồi! Sau này em nói gì anh cũng nghe em hết! Đừng chạy lung tung nữa, nha? Chúng ta đi tìm một chỗ trống khác lánh nạn đi.”
Cô gái khóc nức nở đồng ý.
**
“Được rồi, ở đây chắc không sao đâu.” Vân Hân chạy trong chốc lát, cuối cùng dừng lại bước chân.
Chu Lâm chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra.
Một mặt là vì chạy một hơi rất xa.
Mặt khác là liên tiếp chứng kiến động đất, nổ tung, hỏa hoạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, có chút không chịu nổi.
Vân Hân nhìn mà không đành lòng, “Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Chu Lâm nghe thấy Vân Hân nói có thể nghỉ ngơi, trong lòng thả lỏng, nhất thời ngồi liệt trên mặt đất.
Vân Hân nhìn về phía Châu Duệ, “Tay anh bị sao vậy?”
Châu Duệ nói không rõ ràng, “Vừa rồi cây ven đường ngã xuống, chắn lại nên bị đập trúng.”
Chu Lâm phản ứng lại, “Là bởi vì tôi ư?”
Châu Duệ chỉ nói, “Bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”
Sợ hãi, ảo não, nghĩ tới là sợ đủ loại cung bậc cảm xúc ập đến trong lòng.
Chu Lâm ‘hu’ một tiếng khóc ra, “Sao cái chuyện gì tôi đều không giúp được thế này, sao tôi có thể vô dụng như vậy chứ? Tôi không có ý liên lụy anh, chỉ là lúc đó, thất thần…”
“Tôi biết. Tôi cũng không nghĩ nhiều, thuận tay cứu được thôi.” Châu Duệ không thèm để ý, “Lúc ấy quay đầu lại nhìn không chỉ có cô, còn có tôi, và cả người khác nữa. Chỉ là cô xui xẻo, đúng lúc có cây ngã xuống ở điểm mù của cô.”
Chu Lâm vẫn còn khóc.
Châu Duệ cố ý nói, “Nếu cô thấy áy náy thật thì bao tiền trang trải thuốc men, trong thời gian tĩnh dưỡng cung cấp một bữa ăn, giảm hoặc miễn tiền thuê nhà một năm thì cũng được đó.”
Hắn cho rằng nói lời này ra mình sẽ bị đánh, ai ngờ——
“Được, cứ làm như vậy đi.” Chu Lâm đồng ý.
Vân Hân thử lên mạng tìm kiếm thông tin, nhưng giao diện hiển thị ‘không có tín hiệu’.
“Có vẻ như thiết bị liên lạc cũng đã bị phá hủy.”
Cuối cùng, cách duy nhất để biết những tin tức mới nhất, chỉ có thể là truyền miệng.
“Nghe nói thương vong không nhiều, phần lớn mọi người đã kịp thời sơ tán.”
“Vừa rồi đường ống dẫn khí đốt tự nhiên bên kia phát nổ, chết rất nhiều người, còn gây ra hỏa hoạn.”
“Lính cứu hỏa đã đến dập lửa. Nhưng đường ống nước gần đó cũng bị nứt, phải một lúc nữa mới dập tắt được.”
“Trời nắng nóng còn động đất, hỏa hoạn, thật khủng khϊếp mà! Tôi thấy một ông già ngất xỉu trong khi đang chạy trốn, phải nhờ con trai cõng bỏ chạy.”
“Tôi mới vừa nhìn thấy xe cứu thương, có thể là muốn đi đâu cứu người. Kết quả là giữa đường đầy sỏi đá, vừa có cột điện, còn có những chiếc xe trống bị chủ xe bỏ lại, xe cứu thương không lái qua được!”
Không ngừng có người chạy tới nơi này để tránh nguy hiểm, nói những gì mình đã chứng kiến cho những người khác biết.
Những người sống sót nghe xong thổn thức không thôi.
Lúc này, có tiếng bụng vang lên.
Một người ôm bụng, có chút xấu hổ nói, “Buổi trưa không ăn no, đói bụng.”
Không đề cập tới còn tốt, đề cập tới là tất cả mọi người mới nhớ ra họ vẫn chưa ăn cơm.
Nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi xung quanh đều là nhà cửa sụp đổ, sỏi đá chất thành đống đổ nát, làm sao có chỗ mà ăn?
Mọi người chợt cảm thấy mờ mịt.
“Khó khăn lắm mới tránh được động đất, tránh được khí đốt tự nhiên phát nổ, cuối cùng sẽ không chết đói đó chứ?” Có người lẩm bẩm.
Chu Lâm ăn no uống đủ mới bắt đầu chạy trối chết, lúc này cũng không cảm thấy đói. Cái cô đang suy xét chính là một vấn đề khác, “Thành phố đã như thế này, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đâu đây?”
Cô có ý muốn về nhà, nhưng xe cô vẫn còn đậu gần quán xiên nướng, cách chỗ cô đang đứng bây giờ là một đoạn.
Trận động đất rung chuyển trong hai phút, không có gì có thể đảm bảo rằng chiếc xe còn nguyên vẹn.
Cho dù còn nguyên vẹn, tình hình đường xá hiện tại, cũng không thể lái xe được.
Nếu đi bộ về nhà… Sợ là không còn chân nữa.
Chu Lâm mờ mịt nhìn xung quanh, không biết đi đâu.