Editor: L’espoir
*
Người đàn bà không dám tin nhìn chồng: “Anh muốn nuôi con trai, tại sao không nói với em? Tùy tiện nói một câu, sau đó lại không nói một tiếng, em nào có biết anh muốn thật! Ra tay với một đứa trẻ nhỏ như vậy, anh có còn là con người không?”
Người chồng kiên quyết nói: “Nếu không phải cô không chịu trả lời, sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Nói cho cùng, tất cả đều tại cô hết đó.”
Hai người cãi nhau inh ỏi tại đồn cảnh sát.
Bên kia, Vân Hân ghi lại lời khai của mình, nhấn mạnh cô thấy đứa bé sắp không ổn, nên mới đập cửa sổ cứu người.
Vì lý lịch công dân tốt, cô nhanh chóng được trắng án.
Trước khi đi, cảnh sát tiến hành giáo dục bằng miệng cho cô, “Lần sau gặp phải chuyện này nhớ phải báo cảnh sát, không được tự mình làm.”
“Tôi biết rồi.” Vân Hân nghe lời gật đầu.
Nhưng nếu gặp phải trẻ em đếm ngược chỉ còn vài phút, lại không có khả năng tự cứu mình… Mai mốt còn dám ạ.
**
Trở lại trong tiệm, Châu Duệ oán hận nhìn qua, “Cô còn biết trở về?”
“Đến cơ quan cảnh sát phối hợp điều tra, ghi lời khai.” Vân Hân giải thích.
“Vậy cặp vợ chồng đó thế nào rồi?” Chu Lâm háo hức truy hỏi.
“Nữ phê bình giáo dục, nam thì chắc phải ăn cơm tù vài năm.” Vân Hân nói.
“Phải vậy chứ!” Giọng Chu Lâm căm hận nói, “Chỉ riêng chuyện gã làm, nửa đời còn lại xem ngục giam là nhà cũng đáng đời.”
“Hình như năm nay được ban hành rất nhiều quy định mới. Nếu không phải cô nói, tôi còn không biết.” Vân Hân vừa làm việc vừa tán gẫu.
Nói đến đây, Chu Lâm cũng rất cảm khái, “Là rất kỳ lạ luôn, năm nay ban hành ra rất nhiều chính sách mới, còn đặc biệt tăng cường giáo dục về tai nạn an toàn.”
“Tôi đang theo dõi một bộ phim truyền hình trực tuyến ở trên mạng, xem phim truyền hình mười phút, nhận giáo dục an toàn bằng phiên bản hoạt hình một phút. Giáo dục an toàn đó, thấy quỷ còn nhảy không được, mở thành viên cũng vô dụng! Cảm giác chính là, nhận được giáo dục an toàn cùng một lúc, tận dụng mọi thứ xem trộm phim truyền hình một lát…”
“Sau đó, tôi nhớ lại thời học sinh, nỗi sợ hãi về mỗi kỳ nghỉ là bị chi phối bởi giáo dục an toàn. Rõ ràng là thầy có nói gì thì những đứa cẩu thả vẫn cứ làm, thành thật mà nói đυ.ng cũng sẽ không đυ.ng, nhưng tất cả mọi người đều phải cùng nhau nghe.”
“Khoa trương nhất chính là giáo dục an toàn lần này nội dung gì cũng có. Từ hỏa hoạn đến lũ lụt, từ động đất đến giẫm đạp đám đông, từ ngộ độc thực phẩm đến rơi từ trên cao, từ nổ khí đốt tự nhiên đến say nắng ở nhiệt độ cao… Nếu gặp thì phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để giải cứu bản thân và những người khác một cách hợp lý? Làm thế nào để chờ đợi cứu hộ an toàn hơn? Đều nói hết tất cả.”
“Cái cảm giác đó giống như là, lượng kiến thức chưa chắc có thể dùng trong cuộc sống, nhưng lại liều mạng lặp đi lặp lại nói cho tôi biết rất nhiều lần.”
“Mà càng thần kỳ hơn chính là, thế nhưng sẽ dùng tới. Khi tôi nhìn thấy cảnh đó, tôi nhớ ‘để trẻ em một mình trong ô tô dưới trời nắng nóng rất dễ dẫn đến ngạt thở ở nhiệt độ cao và tử vong’.”
“Gặp được các cô, mạng của đứa nhỏ kia mới không cắt đứt.” Thật ra Châu Duệ không tức giận, chỉ là hai người đi ra ngoài vứt rác, người vứt không thấy đâu, nên ít nhiều có chút buồn bực.
Nghe nói các cô cứu người, sự cứ thế cũng cho qua, “Nhanh dọn dẹp đi, người làm ca đêm đã đến rồi, làm xong những việc này làm xong là chúng ta có thể tan làm.”
Chu Lâm cố ý chế nhạo, “Không phải nói sẽ trọ 24 giờ trong tiệm sao?”
“Tôi cũng muốn lắm.” Châu Duệ cười mắng, “Nhưng điện thương phẩm đắt tới đến nhường nào? Nếu không mở cửa kinh doanh, chỉ bật điều hòa cho một mình tôi, ông chủ không đau lòng chết chắc?”
Ba người nói chuyện cười cười nói nói, một ngày cứ thế trôi qua.
**
Sáng hôm sau, Châu Duệ vác theo hai cặp mắt gấu trúc đi làm.
Chu Lâm ngây dại, “Đây là bị làm sao vậy?”
“Buổi tối ngủ không ngon.” Sắc mặt Châu Duệ tiều tụy, “Thời tiết ngột ngạt quá, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Sau đó, tôi thực sự không thể chịu đựng được, nên bật điều hòa ngủ.”
“Vừa mới thoải mái ngủ một lát, phòng trọ mất điện, điều hòa tự động tắt, tôi lại bị cái nóng làm cho tỉnh giấc.”
“Mà điện vẫn chưa có lại, tôi vừa mệt vừa nóng vừa ngột ngạt, cuối cùng không biết là ngủ quên hay vì nóng nên ngất đi…”
“Trời đất.” Chu Lâm cảm thấy như đang nghe một bộ phim tài liệu về thảm họa, nhưng cô không cảm thấy thực tế chút nào. Toàn bộ sự việc giống như chỉ xảy ra trên thời sự TV hoặc trên báo chí, khác xa với cuộc sống của mình.
“Tiền điện thuê nhà còn đắt hơn điện sinh hoạt bình thường. Vậy nên cứ coi như là, đột ngột mất điện đi.” Châu Duệ quả thực không thể tin được đây là thành phố hiện đại, “Lát nữa tôi đi siêu thị mua quạt điện, công suất thấp hơn, nói không chừng sẽ tốt hơn.”
Quạt điện tiêu thụ ít điện hơn, lại không dễ dàng bị mất điện, nhưng cũng có thể giúp hắn vượt qua một đêm dài.
“Anh vẫn nên đi mua lên ngay bây giờ đi.” Vân Hân nhắc nhở, “Buổi sáng tôi thấy có rất nhiều người chạy đi mua quạt điện, bên ngoài siêu thị đã xếp một hàng dài. Lỡ như hàng tồn kho không đủ…”
Châu Duệ nhất thời cảm nhận được một cảm giác gấp gáp. Hắn giậm chân chạy đến siêu thị, “Tôi đi đây, các cô trông cửa hàng nha.”
“Đi đi.” Chu Lâm phất tay, xong quay đầu dặn dò Vân Hân, “Lỡ như ông chủ tới đây kiểm tra, thì nói là Châu Duệ đi vứt rác.”
Vân Hân thông minh gật đầu, “Hiểu rồi.”