Editor: L’espoir
*
Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Vân Hân bắt taxi trở lại căn nhà cho thuê.
Kết quả trở lại tiểu khu, nhìn lướt qua sợ ngây người—— cô mới đi ra ngoài bốn ngày, trở về lầu đã không còn! Nơi thuê nhà ban đầu, đã biến thành đống đổ nát của sỏi và gạch đá.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vân Hân tìm người hỏi thăm.
Chủ cửa hàng gần đó nói với cô, “Để tiết kiệm tiền, người thuê nhà đã nấu ăn bằng khí than. Không biết là do vận hành không đúng cách hay như thế nào đấy, khí than nổ tung, thổi bay cả tòa nhà.”
Vân Hân ngơ ngẩn.
Bạch Vi xác thực điều tra ra khá nhiều chuyện, nhưng cũng có một ít, chỉ có mình cô biết.
Ví dụ như, bà ngoại đã từng nói với cô, vu nữ truyền từ đời này sang đời khác sẽ bị thảm họa hấp dẫn, sẽ tiếp cận một cách vô thức, mà thiên chức của vu nữ là dẫn dắt nhân loại thoát khỏi tai ương.
Cô chưa từng hoài nghi những lời này là thật hay giả, cho đến khi từng người thân lần lượt qua đời.
Mẹ cô nhất quyết muốn kết hôn và sinh con, nhưng cuối cùng cha cô qua đời trong một tai nạn. Mẹ sầu não uất ức, không bao lâu sau cũng đi theo.
Bà ngoại cô đã từng có một người mà bà thích. Vì không muốn mang vận rủi cho đối phương, sau khi phát hiện mình mang thai, không để lại một câu nói nào mà rời đi. Khi cô lớn lên, bà nói mình đã quá mệt mỏi, không muốn sống nữa.
Cô bắt đầu tự hỏi, từng người phụ nữ trong gia đình cô, rốt cuộc là biết trước cái chết, hay là mang đến cái chết?
Trong quá khứ, quạ đen bị kêu là ‘chim báo chết’. Bởi vì quạ đen kêu lên, thì người già đang hấp hối sẽ tử vong vào ngày hôm sau, thật giống như thần chết cố tình mang người đi.
Tuy nhiên, các nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng quạ đen ăn xác thối, trong khi những người sắp chết có mùi chua thối. Con quạ kêu, có thể là kêu “tới giờ ăn rồi”.
Đó là trường hợp của quạ đen, nhưng còn vu nữ thì sao?
Vân Hân suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra đáp án. Cho dù cô chạy tới đại học học khoa triết học, cô cũng không thể tìm ra được.
Tuy nhiên, câu hỏi này đối với cô rất quan trọng, liên quan đến việc liệu những người thân thiết với cô có chết vì ở gần cô hay không.
Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, ngay cả khi cô có tài sản đáng kể, cô vẫn nộp hồ sơ, tìm việc làm, thuê nhà ở.
Hơn nữa quá trình tìm việc của cô còn không giống với người khác, chỗ nào nhận cô thì cô đi làm chỗ đó.
Ông chủ chỉ muốn kiếm tiền, có sai không? Không.
Cô chỉ muốn tìm một công việc, tiếp xúc với nhiều người hơn, có sai không? Không.
Tất cả đều là những con người thuần túy.
Sau khi đi làm gặp rất nhiều tai nạn.
Có đôi khi cô nghĩ, trong vụ rò rỉ nước đường, chính nhờ cô, mà đồng nghiệp của cô mới có thể sống sót.
Sự kiện sập khách sạn Tân Thế Giới, các nhà thiết kế chuyên nghiệp đã nói, dữ liệu thiết kế có vấn đề, sớm muộn gì tòa nhà sẽ sập thôi. Mà cô tình cờ bắt đầu làm việc trước khi tòa nhà sập, cũng kịp thời thông báo cho khách hàng sơ tán, cứu được phần lớn mọi người.
Nhìn theo góc này, quả thật thực hiện chức trách không sai.
Nhưng đôi khi lại cảm thấy, trong báo cáo nguyên nhân về tai nạn có nói, ngày hôm đó thời tiết bất thường, nhiệt độ tăng lên đáng kể. Hơn nữa bể chứa đường đã cũ, hàng loạt nguyên nhân cộng lại, mới có thể tạo thành thảm kịch. Nếu thời tiết không có gì bất thường, thì dù bể chứa đường có cũ đến đâu, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Khách sạn sụp xuống cũng vậy. Sai lầm trong thiết kế, phương thức xây dựng hỏng bét, nhưng vẫn ổn. Mà cô mới vào làm một tháng, trọng lượng của tòa nhà đã không chịu nổi, tai nạn theo đó xảy ra.
Cho nên cuối cùng, rốt cuộc là bị tai nạn hấp dẫn, hay là đi đến đâu sẽ mang theo vận rủi đến đó, vẫn chưa có đáp án.
Hoặc có lẽ là bởi vì chuyện này đối với cô quá trọng yếu, nên cho dù trong lòng tin tưởng lời bà ngoại nói là thật, cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
Cũng có thể là bởi vì, cô dám lấy tính mạng của mình đánh cược một trăm lần, lại không dám lấy mạng người mình quan tâm đánh cược một lần.
Tóm lại vốn không dễ đưa ra quyết định, và nhân tố không chắc chắn xuất hiện từ hư không—— Trò Chơi Tiến Hóa, làm cho vấn đề càng trở nên phức tạp hơn.
Cho đến hôm nay——
Vân Hân suy nghĩ, đây có tính là bị vụ nổ khí than hấp dẫn không, vốn dĩ có thể ngăn cản, kết quả nghiệp vụ bận rộn, giữa chừng bị tai nạn nghiêm trọng hơn tìm tới, bỏ lỡ thời cơ giải cứu?
Nhìn theo cách này, quả thật chẳng qua là một thể chất bị tai nạn hấp dẫn. Dẫu sao không có cô ở đây, vẫn sẽ nổ khí than thôi.
Ý nghĩ vừa mới nhen nhóm, Vân Hân lại cảm thấy không đúng, cô sẽ không mang tai nạn cho người khác, vậy người bạn đời cùng chung sống với cô sau nảy, liệu có phải quá nguy hiểm rồi hay không?
Thỉnh thoảng đi công tác, trở về thì thấy, nhà bị nổ tung. Vận khí không tốt, bạn đời đang ở nhà, cũng sẽ bị nổ tung theo.
…
“Phức tạp quá đi.” Vân Hân từ bỏ suy nghĩ.
Bởi vì trong chốc lát không thuê được phòng ở thích hợp, nên cô đành phải trở về biệt thự lớn nhà mình sống một thời gian.
**