Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 30: Viện dưỡng lão bình phục sức khỏe 12

Editor: L’espoir

*

“Sau khi có suy đoán này, tôi đã chọn một vài người tương đối đáng tin cậy từ những người già, ám chỉ sau này họ sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, yêu cầu họ cứu người lúc cần thiết.”

“Sau khi xảy ra hỏa hoạn, phần lớn họ chỉ có thể tự mình chạy thoát, không còn dư sức để cứu những người khác. Cho dù có, cũng chỉ có thể cứu một hai người. May mắn bên trong có một cựu chiến binh, thể chất so với các cụ già bình thường mạnh hơn rất nhiều. Từ lúc đám cháy bùng phát đến khi dập lửa, không nhiều không ít, vừa vặn cứu được mười người.”

“Ông ấy nói với rằng—— ông ấy biết trước thông qua con đường bất thường, sẽ đạt được debuff ‘vận rủi quấn thân’. Đạt được cấp ‘A’(hoặc cấp bậc trở lên) một lần trở lên, thì debuff ‘vận rủi quấn thân’ sẽ tự động loại bỏ.”

“Biện pháp giải quyết tôi đã nói cho cô biết, còn lại thì cô tự xem mà làm đi.”

“Vậy nhiều cụ già, cô trơ mắt nhìn bọn họ chết ư?” Bạch Vi không chịu thả Vân Hân rời đi, “Không có cảnh báo trước của cô, bọn họ không chống đỡ được bao lâu sẽ mất mạng.”

Vân Hân khẽ thở dài, sau đó...

“Chính tôi là người đã nói cho họ biết về Trò Chơi Tiến Hóa?”

“Chính tôi là người yêu cầu họ tham gia thí nghiệm?”

“Khó khăn lắm mới chọn được mấy người tương đối đáng tin cậy, nhưng chỉ có cựu chiến binh mới có thể đạt được A, còn những người khác cô bảo tôi phải cứu như thế nào đây?”

“Là chính cô đã đặt những cụ già vào thế khó chữa, mà giờ còn khua môi múa mép, muốn người khác cứu người giúp cô.”

Vân Hân khẽ hừ một tiếng, “Trạng thái tinh thần của cô có ổn không? Cho rằng người khác là thần linh, muốn cứu là có thể cứu?”

Bạch Vi á khẩu không trả lời được.

“Tôi không tranh luận với cô, nên cô lựa chọn quên mất, tôi là bị cô lừa tới.” Vân Hân nở nụ cười.

Bạch Vi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại bị cắt ngang.

“Lý tưởng cao cả của cô, mục tiêu vĩ đại của cô, tình cảnh khốn khó của cô… Đi nói với người khác đi, tôi không muốn nghe.” Vân Hân quay mặt đi, “Lúc trước tôi cho rằng các cụ vẫn có thể cứu được, nên tôi mới không đi. Hiện giờ biết họ đều là vật hi sinh, vốn không cứu được, ở lại cũng không có ý nghĩa.”

“Đây là một sự hy sinh không thể tránh khỏi…” Ánh mắt Bạch Vi kiên định, “Tất cả những gì tôi làm, đều là vì sự tiếp nối của loài người.”

“Tóm lại, tôi không muốn trở thành người tham gia thí nghiệm này, nên cứ coi như tôi chưa từng đến đi.” Vân Hân lười tranh luận.

Nói xong lời cần nói, cô không chút do dự rời đi.

Bạch Vi không ngăn cản.

Bởi vì cô biết, không cản được.

**

“Chị sắp đi sao?” Nghe nói Vân Hân định rời đi, Ngô Bằng tái mặt vì sốc.

“Đúng, cậu có muốn đi cùng tôi không?” Vân Hân hỏi.

“Hả? Chắc không được đâu… Lời nguyền của các cụ vẫn chưa được hóa giải mà.” Ngô Bằng chần chờ nói.

Suýt nữa quên mất, tên này chỉ biết một phần chân tướng mà thôi.

Vân Hân miêu tả ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra, trọng điểm nhấn mạnh ‘lời nguyền của các cụ già là do viện trưởng hại’, ‘vì toàn bộ nhân loại, cô ta lấy người lớn tuổi làm thí nghiệm, mà họ cũng tự nguyện đăng ký tham gia’, ‘có khả năng cao là lời nguyền sẽ không thể hóa giải, ngăn chặn tai nạn chỉ để giúp cụ ông cụ bà sống thêm vài ngày, hơn nữa quá trình ngăn chặn rất có thể sẽ làm cho các cụ phải chịu tội nhiều hơn thôi’.

Ngô Bằng kinh hãi, phản ứng đầu tiên vậy mà là, “Thật sự sẽ có người tự nguyện tham gia sao? Có phải viện trưởng đang lừa gạt người khác không?”

“Đó là sự thật.” Vân Hân nói cho hắn biết, “Nếu như người khác nói dối trước mặt tôi, tôi có thể nhận ra.”

“Chuyện này…” Ngô Bằng nói không nên lời.

Toàn bộ sự việc phức tạp vượt xa sức tưởng tượng của hắn, không biết làm thế nào mới đúng.

Nói cho cùng, hắn chỉ là dân chúng bình dân, vốn dĩ trước đó chưa từng thấy một trận chiến như vậy.

“Nếu bây giờ cậu không đi theo tôi, sau đó chỉ còn một mình, chưa chắc sẽ đi được.” Vân Hân nhắc nhở.

Ngô Bằng đấu tranh một lúc thật lâu, cuối cùng quyết định, “Tôi không đi, tôi vẫn muốn cứu bọn họ! Không biết có thể hay không, nhưng ít nhất tôi muốn thử, cứu thêm một người vẫn là một người.”

Sau đó nêu ra một dãy số, nhờ Vân Hân, “Đây là số điện thoại của em, phiền chị nửa tháng sau gọi điện thoại cho em. Nếu an toàn, em sẽ trả lời điện thoại. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, không trả lời điện thoại được, chị hãy báo cảnh sát, nói sự mất tích của em có liên quan đến viện trưởng.”

“Không tiếc mạo hiểm mạng sống của mình để cứu những cụ già đó, thấy có đáng không?” Vân Hân nhẹ giọng hỏi, “Muốn họ thoát khỏi nguyền rủa thật sự rất khó, nó gần như chẳng khác nào tạo nên kỳ tích.”

Tuy nhiên, sở dĩ kỳ tích được gọi là kỳ tích là bởi vì xác suất xảy ra của nó là cực kỳ thấp, nói chung là không đáng kể.

Khó khăn nhất không phải là dự đoán, tránh thảm họa, mà là để cho những người già tự cứu lấy mình, đi cứu người già khác.

Nếu như bọn họ không thể một hơi cứu được hơn mười người, lấy được đánh giá A, như vậy hết thảy cố gắng đều trở nên vô ích.

Ngô Bằng nở nụ cười, “Em được ông bà nội nuôi khôn lớn, em không thể nhìn các cụ cùng tuổi với ông bà nội cứ thế mà chết đi được.”

“Vậy nếu cậu xảy ra chuyện gì, ông bà nội của cậu sẽ không đau lòng sao?” Vân Hân hỏi.

“Họ đã qua đời vài năm trước rồi.” Ngô Bằng nói, “Em một thân một mình, không có gì ràng buộc, có thể thỏa thích làm những gì mình muốn làm.”

Vân Hân nhìn Ngô Bằng, bỗng nhiên cảm thấy, hắn cũng là một anh hùng.