Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 32: Viện dưỡng lão bình phục sức khỏe 14

Editor: L’espoir

*

Sống trong căn biệt thự lớn, ăn đồ ăn vặt, Vân Hân lại bắt đầu tìm việc làm.

Trước khi tìm việc làm, cô sửa lại sơ yếu lý lịch của mình trước, sau đó tiến hành trau chuốt.

Công việc trước trước trước đó, ông chủ biến thành một đồ chơi nhỏ hình người bằng đường, nơi làm việc bị ngập lụt.

Công việc trước trước đó, ông chủ đi vào tù ăn cơm nhà nước, tòa nhà làm việc tự phá hủy.

Công việc trước đó, ông chủ thì vẫn còn đó, tòa nhà cũng còn, nhưng trong tương lai gần, nhóm khách hàng (người cao tuổi nhập viện) sắp biến mất.

Nếu những công lao vĩ đại như vậy được viết theo tình hình thực tế, Vân Hân có lòng tin, trong một hai năm tới mình không tìm được việc làm.

Cho nên, cắt giảm thỏa đáng, tô điểm cho đẹp là cần thiết.

Ví dụ, trong công việc trước trước trước đó, viết vì tai nạn nước đường, nơi làm việc bị ngập nước, vì vậy quyết định thay đổi công việc.

Ví dụ như công việc trước trước đó, còn chưa làm một tháng, ngay cả ông chủ và tòa nhà cũng không còn nữa, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, trực tiếp xem nhẹ không viết.

Ví dụ như công việc trước đó, làm được bốn ngày, nhóm khách hàng biến mất một nửa, hầu hết nửa còn lại cũng sắp biến mất. Chuyện này cũng không viết, mà chỉ thêm vào có kinh nghiệm làm việc bán thời gian trong trường đại học—— có kinh nghiệm làm điều dưỡng.

Đương nhiên, nếu có ai đó đọc mục này, muốn tìm cô làm công việc giống như trò chuyện, người không chọn công việc như Vân Hân cũng sẽ kiên định từ chối.

Viết bừa hơn vài điều, làm phong phú thêm sơ yếu lý lịch, không có ý nghĩa gì khác.

Trải qua quá trình sửa đổi, sơ yếu lý lịch mới nhất đã ra lò, Vân Hân tiếp tục gửi hồ sơ hàng loạt.

**

Nửa tháng kết thức, Vân Hân đúng giờ gọi điện thoại.

Sau một thời gian chờ đợi, điện thoại được kết nối.

“Tôi nghe.” Đầu dây bên kia, vang lên giọng nói khàn khàn của Ngô Bằng.

“Cậu chính là Ngô Bằng có phải không?” Vân Hân hỏi.

“Phải.” Ngô Bằng trả lời.

Giác quan thứ sáu không có cảm giác đối diện đang nói dối, Vân Hân yên tâm, “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

“Chờ đã!” Ngô Bằng gọi người lại, do dự một lúc, mới cười khổ nói, “Chị à, thì ra cuộc sống thật sự phải đạt A mới được. Không thể là B, không phải là C, cũng không có chỗ để cò kè mặc cả.”

Vân Hân động tác dừng lại, “Cậu biết rồi?”

“Ừ.” Trong giọng nói của Ngô Bằng mệt mỏi nói không nên lời, “Thí nghiệm kết thúc, chỉ có một cựu chiến binh sống sót, chính là người mà chị cứu.”

Vân Hân nghĩ thầm, trong dự liệu. Những cụ già khác tự cứu mình đã rất khó khăn, mong họ ngoài mình cứu được thêm mười người nữa… Bỏ qua kỳ tích xảy ra, tôn trọng sự thật khách quan, đưa ra kết luận chính là không có khả năng.

“Cậu nói với tôi những chuyện này có được không?” Vân Hân hoài nghi.

“Không sao cả.” Ngô Bằng không thèm để ý, “Ngay cả một mình ở lại viện dưỡng lão em còn không sợ, thế mà sợ làm trái với quy định, nói những chuyện này nói cho chị biết ư?”

Vân Hân ngẫm lại thấy cũng đúng, “Vậy cậu nói đi.”

“Sau khi chị rời đi, viện trưởng đột nhiên nói, muốn cho những cụ già tự cứu lấy mình, đồng cứu giúp lẫn nhau hết mức có thể.” Ngô Bằng cẩn thận nhớ lại, tâm trạng càng thêm nặng nề, “Lúc đầu em không hiểu lý do, còn phản đối. Nhưng lời em nói không có trọng lượng, hết thảy đều tiến hành dựa theo chỉ thị của viện trưởng.”

“Cụ già chết thì vẫn chết, bị thương thì vẫn bị thương, rất nhiều người sợ hãi. Lúc này, một số người đề nghị rời khỏi viện dưỡng lão, muốn về nhà. Viện trưởng không cho, nói rằng nếu họ đi ra ngoài, sẽ ảnh hưởng, làm tổn thương những người khác. Cụ già không tin, đoàn kết lại phản kháng, kết quả là bị nhân viên trấn áp.”

“Chị, không phải chị nói các cụ ấy đều tự nguyện đi sao? Sao em nhìn vẫn không giống nhỉ?”

“Có hai khả năng.” Vân Hân suy nghĩ một chút, giải thích nói, “Viện trưởng tin rằng các cụ là tự nguyện, nhưng cô ta đã bị lừa.”

“Còn có một khả năng khác, ban đầu các cụ già tự nguyện, nhưng đến khi tử vong thật sự giáng xuống, bọn họ sợ, hối hận, không muốn.”

“Haizz.” Ngô Bằng nặng nề thở dài, “Dù sao quăng quật một tuần, ngoại trừ cựu chiến binh kia, không còn lại một người nào.”

“Em nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, thực lực bộc phát, lời tiên đoán rốt cục vẫn chính xác. Sau khi cứu được rất nhiều người, em mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.”

“Chị, chị rời đi là đúng. Trơ mắt nhìn các cụ già lần lượt qua đời, cái cảm giác này đúng thật là, rất khó chịu.”

“Chị nói xem, làm thí nghiệm này có ích lợi gì chứ? Không thể để mặc cho người già bị bệnh sao? Chết tự nhiên còn tốt hơn là giày vò dữ dội như vậy!” Ngô Bằng đứng ở bên cạnh nhìn, cảm thấy mình mắc bệnh tâm lý rồi.

“Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là công bố cho toàn xã hội, mục đích là để cảnh báo tất cả mọi người.” Vân Hân nói, “Tuy nhiên, kết quả thí nghiệm cho thấy rằng việc tiết lộ tùy tiện sẽ làm cho người biết rõ nội tình trái quy định bị vận rủi quấn thân, chỉ có đạt được cấp A và cấp A trở lên mới có thể giải trừ.”

Giọng Ngô Bằng nặng nề, “Chỉ vì chuyện này, mà các cụ đáng chết thê thảm như thế ư?”

“Đâm lao thì phải theo lao. Ngay từ đầu đã đồng ý rồi, nhưng sau đó lại sợ hãi, muốn đổi ý cũng không đổi được.” Vân Hân thở dài.

“Em sẽ không để họ chết vô ích.” Ngữ khí Ngô Bằng trở nên kiên định, cũng vội vàng cúp điện thoại, giống như là vội chuyện gì đó.

Vân Hân nhìn điện thoại bị cúp máy, thật lâu sau không nói gì.