Editor: L’espoir
*
“Có, đi với tôi.” Một vệ sĩ tình nguyện dẫn đường.
Vân Hân gọi Ngô Bằng đi theo.
“Chị nói chị cũng có năng lực biết trước, năng lực của chị là như thế nào vậy?” Ngô Bằng tò mò hỏi.
“Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”
Trong lúc nói chuyện, đã đến phòng giám sát.
Vừa vào đã thấy, có hơn hàng trăm màn hình vuông treo cùng một chỗ, trong đó đang phát nội dung khác nhau trong thời gian thực, mang đến trùng kích cực lớn cho người khác.
Ngô Bằng: Sao nhìn thế nào vẫn thấy giống người xấu vậy trời… Không chỉ giam cầm bất hợp pháp, mà còn cũng giám sát mọi ngóc ngách.
Vân Hân đi tới trước màn hình, vừa nhanh chóng nhìn lướt qua, vừa nói với Ngô Bằng, “Lúc đầu có thể nhìn thấy tử khí trên người người khác, biết người có tử khí quấn thân sẽ qua đời trong vòng một đến ba ngày.”
“Sau này, năng lực nhận thức ngày càng mạnh mẽ hơn, cũng có thể dần dần phán đoán xem mình có gặp nguy hiểm hay không. Nếu bản thân gặp nguy hiểm, mí mắt sẽ giật dữ dội. Nếu sự cố sẽ xảy ra trong vòng một phút đến nửa tiếng sau, tôi sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh. Sự cố càng nghiêm trọng, tim sẽ càng đập dữ dội.”
“Không biết có phải vì giác quan thứ sáu lại tăng cường trở lại hay không, gần đây hình như có chút biến hóa mới...”
Ngô Bằng bên cạnh nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
So với mình một hỏi đã hết ba câu không biết, năng lực của Vân Hân cũng quá mạnh rồi!
“Vậy chị…” Ngô Bằng muốn hỏi, đến tột cùng thì cô làm như thế nào vậy? Chẳng lẽ năng lực cũng có thể tăng lên ư? Làm sai để tăng lên? Nếu như hắn làm theo, liệu siêu năng lực có thể cũng theo đó hơi đáng tin hơn một chút hay không?
Không ngờ Vân Hân nhìn một lát, sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Căn tin xảy ra chuyện rồi!”
Nói xong, một bước chân chạy thật xa không thấy bóng dáng.
Các nhân viên an ninh nghe nói xảy ra chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, cũng chạy theo ra ngoài.
Ngô Bằng mờ mịt nhìn về phía màn hình.
Trời đã xế chiều, gần như là thời gian cho các ông bà cụ ăn bữa tối. Chỉ thấy trong màn hình, các cụ già đang ăn uống ngon lành trong căng tin, một chút dấu hiệu rối loạn cũng không có.
Hắn nhịn không được khâm phục, đây chính là cường giả tiên tri phái thực lực sao? Khi tất cả mọi người không nhận thấy điều gì đó không ổn, đã dự cảm được nguy hiểm tiềm ẩn?
**
Trong căng tin, dì vừa múc canh, vừa nói với một ông cụ, “Canh nấm này là tốt lắm. Hương vị không chỉ ngon, mà còn có thể ngăn ngừa các bệnh về tim mạch và mạch máu não, cũng như chống lão hóa, hạ mỡ máu, hạ đường huyết.”
Ông cụ nghe xong cười đến tận mang tai, “Được, vậy tôi nếm thử đi.”
Vân Hân vừa bước vào nhà ăn, đã nhìn thấy tử khí trên người mấy cụ lão càng thêm dày đặc, so với lần nhìn thấy ở phòng giám sát càng gây sốc người khác hơn.
Tầm mắt do dự.
Cô phát hiện những cụ già ở các cửa sổ khác đều rất bình thường, chỉ có cửa sổ canh nấm, khi ông cụ tiếp nhận bát cơm có múc canh, trên người vốn hiện ra tử khí màu xám đen lập tức trở nên đen kịt như mực, số lượng tăng mạnh, gần như hoàn toàn bao bọc ông già vào bên trong.
Vân Hân vội vàng ngăn lại, “Đừng ăn.”
“Sao vậy cháu?” Canh ngon mới múc không cho uống, ông cụ sửng sốt.
“Tiểu Vân làm việc trong phòng bếp, có phải hôm nay trong lúc nấu canh bỏ nhầm gia vị không? Không làm đúng hương vị nên không thể cho mọi người ăn được.” Dì vừa nói vừa đậy nắp nồi, rồi xách cả thùng canh đi, giả vờ như hôm nay không có canh.
Sau đó bảo vệ đến sau giúp thu xếp ổn thỏa mọi việc, “Không ăn canh được cũng không sao ạ, để cháu đi múc cơm với ông nhé?”
Nói xong, dìu ông cụ đi qua cửa sổ khác.
“Nhưng tôi muốn ăn canh…” Ông cụ không nỡ rời đi.
“Ngày mai! Canh ngày mai nấu ăn ngon hơn đấy ạ!” Bảo vệ nửa thuyết phục, nửa dìu đỡ, nhất quyết muốn ông đi.
Vân Hân thấy tử khí màu mực dày đặc trên người ông cụ một lần nữa biến thành màu xám đen, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một nhóm nhân viên y tế nghe tin chạy tới.
Vân Hân chỉ chỉ hai người lớn tuổi, ra hiệu cho nhân viên y tế mang họ đi gây nôn, tốt nhất là kiểm tra sức khỏe thêm một lần nữa.
Nhân viên y tế ngầm hiểu, lần lượt tản ra.
“Trời đất, sao bà lại ăn súp nấm và thịt gà! Chẳng phải cháu đã nói bệnh của bà không được ăn quá nhiều dầu sao?” Bác sĩ giả vờ tức giận.
“Hả?” Bà cụ mờ mịt.
Không phải là cô đã nói với tôi, chế độ ăn uống hàng ngày phải ăn một lượng nấm và thịt vừa phải hay sao? Không lẽ tôi nhớ sai chăng?
Bà cụ bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Bà cụ thật làm bậy. Đi đi đi nào, chúng tôi phải kiểm tra lại cho bà mới được, đừng phạm ăn nhầm nữa đó.”
Bác sĩ đã nói vậy, bà cụ còn có thể nói được nữa? Cơm mới ăn được một nửa, hồ đồ u mê đi theo bác sĩ.
Bên cạnh, cô y tá cũng kêu lên, “Thật là, đã nói buổi chiều làm kiểm tra rồi, phải để bụng đói mới được, sao ông lại chạy tới đây ăn uống rồi?”
Ông cụ sững người.
Cô nói với tôi buổi chiều làm kiểm tra khi nào chứ? Đã vậy cô còn đặc biệt dặn dò muốn tôi để bụng đói? Làm gì có chuyện này.
Ông định nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm giác hơi chóng mặt, muốn ngủ.
“Không ổn rồi! Tình trạng của bệnh nhân đang dần trở nên xấu đi! Đưa ông ấy vào phòng phẫu thuật nhanh!” Cô y tá hét lên.
Những người khác ngay lập tức đến hỗ trợ.
Một lúc sau, ông già hôn mê được ẵm lên xe lăn, sau đó nhanh chóng được đẩy ra khỏi căng tin.
Những người khác nhìn thấy, không ngừng cảm thán, “Người già rồi, trí nhớ kém, thành ra hồ đồ, thế mà ngay cả lời dặn của bác sĩ cũng dám quên.”
“Lời dặn của bác sĩ nhất định phải nhớ kỹ, không được quên, cũng không được nhầm lẫn. Tôi sợ mình lẫn lộn, nên cố tình viết ra giấy, mang theo bên người.”
“Cách này được này, sau này tôi cũng phải làm như vậy. Không thể giống như họ, luôn luôn gây rắc rối cho người khác.”
Các ông cụ già cùng nhau vui vẻ ăn cơm, khung cảnh hài hòa yên bình.