Editor: L’espoir
*
“Chúng tôi đã kiểm tra nguyên quán của cô, phái người đến địa phương để tiến hành điều tra sâu hơn, phát hiện ra một chuyện rất thú vị.” Bạch Vi đưa ra một chồng tài liệu giấy, “Nhà họ Vân, nghe nói là vu nữ thế gia. Không chỉ những đứa trẻ sinh ra luôn là con gái, mà còn thể hiện tài năng tuyệt vời từ khi còn nhỏ.”
“Mà cô, từ ngày sinh ra, đã có giác quan thứ sáu siêu mạnh.”
“Cảnh báo trước từ nhỏ đến lớn, một tá như vậy, toàn bộ đều chính xác.” Bạch Vi chỉ vào độ dày của tờ giấy.
“Không hổ là tài phiệt, nhiều năm trôi qua như vậy, thay đổi cuộc sống ở thành phố khác, mấy chuyện cũ xa lắc xa lơ từ đời nào vẫn có thể bị lôi ra.” Vân Hân cười cười tự giễu.
“Chỉ cần xảy ra là có dấu vết, có dấu vết là có thể điều tra ra, bất kể chúng tồn tại trong hồ sơ giấy, hay là tồn tại trong ký ức con người.” Bạch Vi nói, “Tôi đã trải qua rất nhiều tai nạn, sự cố nên biết rất nhiều tình báo. Chỉ cần cô chịu ở lại, tôi có thể nói hết thông tin cho cô biết.”
“Ví dụ như?” Vân Hân hỏi.
Trầm ngâm một lát, Bạch Vi chậm rãi mở miệng, “Phạm vi phó bản lớn hơn rất nhiều so với dự đoán. Tất cả các sự kiện liên quan đến cái chết hoặc có thể dẫn đến cái chết sẽ được tính là một phó bản. Thậm chí nếu có người bị bệnh hiểm nghèo, vượt qua được, dần dần khôi phục, cũng sẽ đạt được điểm thuộc tính. Có lẽ có thể nói rằng, chỉ cần thoát khỏi cái chết, là có thể đạt được điểm phần thưởng thuộc tính.”
“Người tham gia, bất kể là sớm thoát khỏi nguy hiểm trong thời hạn nhất định, hay là may mắn trốn thoát sau khi tham gia, chỉ cần còn sống, sau khi phó bản kết thúc đều sẽ nhận được phần thưởng thuộc tính.”
“Nếu có thể cứu được rất nhiều người trước khi phó bản kết thúc, sẽ nhận được đánh giá cao hơn, cùng với phần thưởng điểm thuộc tính phong phú.”
“Có ba cách để có được điểm thuộc tính.”
“Một, thiên phú hơn người. Ví dụ như cô, từ nhỏ đã có giác quan thứ sáu siêu mạnh, nên số liệu ban đầu thuộc tính ‘linh’ sẽ không thấp.”
“Hai, tham gia vào nhiều phó bản hơn, hoặc đạt được đánh giá cao trong phó bản, đạt được phần thưởng điểm thuộc tính.”
“Thứ ba, tiềm năng tăng lên. Những người sống trong thời bình, có thể bản thân họ có tài năng, chỉ là bình thường họ không nhìn thấy. Khi họ gặp phải một tình huống nguy hiểm, tiềm năng sẽ bị kích phát.”
“Thông thường lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với tử vong, sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn nhất, tỷ lệ điểm thuộc tính tăng vọt cao nhất. Lần thứ hai, lần thứ ba, sẽ dần dần quen thuộc, cho dù tiềm năng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, biên độ cũng sẽ không quá cao. Sau ba lần, gần như là không thể, trừ khi rất gần với cái chết, thoát chết trong gan tấc.”
Vân Hân nghĩ đến Đồng Giai.
Lần đầu tiên gặp nhau, không cảm thấy đối phương có gì đặc biệt.
Sau vụ tai nạn xe hơi đầu tiên, cuộc trò chuyện luôn chứa đầy những sự thật vô tình được cố gắng che giấu.
Bây giờ nghĩ lại, Đồng Giai lướt qua tử thần, thứ tăng lên không chỉ thể chất, mà còn có cả giác quan thứ sáu.
Chỉ là thể chất biểu hiện ra ngoài sẽ tương đối rõ ràng hơn, giác quan thứ sáu phát huy tác dụng, đương sự chưa chắc có thể lĩnh hội được chính xác.
“Ở lại đây, không chỉ giúp tôi, mà còn để cứu mạng sống của những người già.” Bạch Vi nhìn về phía Vân Hân, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương.
“Tạm thời tôi sẽ không đi.” Vân Hân tỏ thái độ, đồng thời chợt nhận ra ý định thực sự đằng sau việc cô đến khu chung cư để giao đồ ăn.
Vậy đồ ăn kia nó chạy tới nơi nào rồi?
Đó là để gửi một người sống sờ sờ (máy thăm dò).
“Thế là đủ rồi.” Mắt thấy cuối cùng cũng giữ người lại được, Bạch Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
**
Ngoài cửa, các vệ sĩ đã giải thích vấn đề bằng những từ mà Ngô Bằng có thể hiểu được.
Vân Hân vừa mới đi ra, Ngô Bằng chạy tới, vụиɠ ŧяộʍ nói, “Em đã xem giấy phép lao động của bọn họ rồi, là thật đó. Thì ra những cụ già bị trúng lời nguyền, sẽ gặp phải đủ chuyện ngoài ý muốn! Tập đoàn Takahashi muốn giúp đỡ họ nên mới tìm đến chúng ta. Em nói này, tại sao những chuyện em trải qua ngay cả họ cùng biết.”
Nếu lời đã nói ra, giữa hai người cũng không có chuyện gì phải giấu diếm nữa.
Vân Hân chỉ hỏi, “Năng lực của cậu là như thế nào vậy?”
Ngô Bằng xấu hổ cười cười, “Năng lực này của em á hả, nó thất thường lắm.”
“Ví dụ nè, vào một ngày nhất định của một năm nào đó, một tháng nào đó, một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó, bởi vì một lý do nào đó, đã xảy ra một tai nạn gì đó.”
“Nếu đó là phiên bản đầy đủ thì tất cả các thông tin hẳn là chỉ có nhiêu đó, nhưng khả năng của em hơi giống một phiên bản rút gọn, thông tin mà nó đưa ra chỉ có một nửa. Thỉnh thoảng đưa ra ngày tháng và địa điểm xảy ra, nhưng không đưa ra thời gian, nguyên nhân, chuyện xảy ra cụ thể.”
“Cho nên chị hỏi em, thật ra em cũng ngu ngơ lắm...”
“Hơn nữa năng lực này không phải sẽ phản ứng với tất cả chuyện ngoài ý muốn. Trước đó có người nhảy lầu không cũng nhắc nhở em, rắn độc bò vào phòng cũng không nói cho em biết.”
Vân Hân an ủi hắn, “Nói không chừng năng lực cải thiện thì được thôi.”
Ngô Bằng buồn bực, “Năng lực này đột nhiên xuất hiện vào một khoảng thời gian trước. Ngay cả nó xuất hiện như thế nào em cũng chẳng biết, làm sao để cải thiện được?”
Vân Hân cũng không thể nói—— chỉ cần cậu trải qua thêm hai lần nguy cơ tử vong là có thể tăng lên.
Năng lực này của hắn lúc linh lúc không linh, lỡ như thật sự làm cho mình không còn nữa thì phải làm sao?
“Vậy thì tùy duyên thôi.” Vân Hân nói, “Dù sao có vẫn tốt hơn là không.”
Ngô Bằng nghĩ lại thấy cũng đúng.
“Đúng rồi, các cụ già thế nào rồi?” Vân Hân hỏi.
“Đừng nói nữa.” Ngô Bằng thở dài, “Một người thì trộn thuốc ăn, không còn sống nữa. Một người phát bệnh đột ngột, chưa kịp uống thuốc, cũng chết luôn.”
Tỷ lệ tử vong này, ngay cả Vân Hân nghe xong cũng phải thầm kinh hãi.
“Có phòng giám sát không?”