Editor: L’espoir
*
“Bản thân sống sót sau tai nạn / sự cố, lại trực tiếp giải cứu hơn 10 người, thế nên có thể đạt được A. Nhưng đạt được cấp A thì không có gì đáng khoe khoang, ngược lại là sự khởi đầu của một cơn ác mộng.”
“Sau khi nhìn vào bảng điều khiển, tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, muốn báo cáo với cấp trên.”
Tại đây, cô đặc biệt nhấn mạnh, “Tôi có thấy chú thích, nhưng tôi nghĩ khó khăn nào cũng có thể giải quyết được. Điều quan trọng là phải báo cáo lên cấp trên, sau đó thông báo cho tất cả mọi người. Thật không may, vào ngày thứ ba tôi thông báo cho cấp trên của tôi, cấp trên đã bị cuốn vào một tai nạn, vì cứu người nên đã chết ngoài ý muốn.”
“Sau đó trải qua nhiều lần thử nghiệm, thay thế ‘Trò Chơi Tiến Hóa’ bằng ‘sự tồn tại không thể nói ra’, với tiền đề là không đề cập đến ‘Trò Chơi Tiến Hóa’ càng nhiều càng tốt, kể lại hiện thực khách quan rằng ‘nhân loại đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn’.”
“Vì vẫn chưa biết làm thế nào để thông báo, cảnh báo cho những người không biết dưới tình huống không làm tổn thương họ, chúng tôi đã quyết định bỏ ra số tiền lớn để tuyển dụng tình nguyện viên cho cuộc thử nghiệm. Những người sẵn sàng đăng ký tham gia, người thì bị bệnh nặng không trị hết bệnh, người có khuynh hướng tự sát, hoặc là quyết tâm muốn chết.”
“Cô đang muốn nói tôi cho tôi biết, cả viện dưỡng lão chính là phòng thí nghiệm? Và những người lớn tuổi ở đây đều đã được nghe nói về sự tồn tại của ‘Trò Chơi Tiến Hóa’, cho nên mới thường xuyên gặp phải chuyện ngoài ý muốn?” Vân Hân cảm thấy cạn lời, “Cô cho rằng mình là ai? Mà dám đứng trên pháp luật, quyết định sự sống và cái chết của người khác?”
Bạch Vi hỏi ngược lại, “Vậy nếu biết rõ có nguy cơ đang đến gần, có thể gây nguy hiểm cho toàn bộ nhân loại, dẫn đến nguy cơ diệt chủng, ở yên không làm gì là đúng hay sao?”
Vân Hân trầm mặc.
“Trong 5 năm qua, số người chết do tai nạn hàng năm nhiều hơn gấp mười lần so với năm năm trước, gần đây còn có xu hướng tăng lên theo từng năm, tôi không thể biết rõ rồi còn mặc cho mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra.” Bên cạnh, Bạch Vi tiếp tục nói.
“Ngộ độc thực phẩm, nổ rò rỉ gas, hỏa hoạn, động đất… Một khi được thông báo về sự tồn tại của ‘Trò Chơi Tiến Hóa’, sẽ luôn có những tai nạn không thể giải thích xảy ra cướp đi mạng sống của họ.”
“Để giải quyết vấn đề khó khăn này, tôi đã tìm kiếm những nhân tài có thể biết trước được nguy hiểm.”
“Thực ra, lần này tổng cộng có năm người được mời, nhưng cuối cùng chỉ có cô và Ngô Bằng tới.”
“Kết quả nghiên cứu cho thấy nữ giới có lợi thế đặc biệt ở thuộc tính ‘linh’, thường được gọi là ‘nhìn chung phụ nữ thường có giác quan thứ sáu nhạy cảm’. Nhưng khi ‘linh’ thấp, giác quan thứ sáu sẽ có phản ứng, bản thân có thể không biết giác quan thứ sáu muốn họ làm cái gì.”
“Theo thuộc tính ‘linh’ tăng lên, sẽ có một cảm giác mơ hồ, thôi thúc phải làm một việc gì đó. Đợi đến khi đột phá 3, chính thức có được siêu năng lực, sẽ càng hiểu rõ hơn cảm giác báo trước này biểu thị cho điều gì. Cũng sẽ càng hiểu rõ hơn, làm thế nào để sử dụng năng lực của mình.”
“Điều này cũng đúng với ‘lực’, ‘mẫn’, ‘thể’. Nhân tiện, hai vệ sĩ bên ngoài nhà, một người có ‘lực’ vượt quá 3, người còn lại có ‘thể’ vượt quá 3, tất cả đều bị cô hạ gục.”
Vân Hân chỉ coi như không nghe thấy, “Nói hết cả buổi cô vẫn không nói cho tôi biết, vì sao lại đưa tôi và Ngô Bằng tới đây.”
Bạch Vi thẳng thắn nói, “Biết trước nguy hiểm, lẩn tránh nguy hiểm, để cho tất cả mọi người được cứu. Tôi muốn cứu họ, tôi cần sức mạnh của cô.”
“Các ông bà cụ đó có biết chuyện gì đã xảy ra không?" Vân Hân hỏi.
“Không biết.” Bạch Vi đáp.
Vân Hân mới vừa nhíu mày, đã nghe đối phương nói tiếp, “Trước đó đã làm cuộc khảo sát. Nếu ngày mai sắp chết, bọn họ muốn biết ngày mai mình sẽ chết, sống qua ngày hôm nay trong sợ hãi, hay là lựa chọn cái gì cũng không biết, chết đột ngột ngoài ý muốn. Bọn họ đã lựa chọn ‘Không biết cái gì cả’.”
“Vì vậy, tôi đã sắp xếp rất nhiều buổi tọa đàm cho họ, một trong số đó, ‘Nếu thực tế là một trò chơi’. Có lẽ họ cho rằng đó chỉ là một giả thuyết, một bài giảng.”
“Cho nên…” Vân Hân nhạy bén ý thức được, “Nếu đơn phương thông báo, người được thông báo không tin sự tồn tại của ‘Trò Chơi Tiến Hóa’, tương tự sẽ bị phán định là ‘người biết nội tình trái quy định’?”
“Đúng vậy.” Bạch Vi thừa nhận, “Điều này cũng làm cho công việc của tôi trở nên khó khăn hơn.”
Đôi khi thuận miệng nói một câu, hoặc dùng từ không đúng, giẫm lên tuyến vượt qua giới hạn, đồng nghiệp có thể vì vậy mà gặp phải nguy hiểm.
Vân Hân lại hỏi, “Vì sao lại là tôi?”
“Trong vụ tai nạn rò rỉ nước đường, cô đã đưa đồng nghiệp đi trước, cứu 11 người.” Bạch Vi đếm từng người một.
“Trước khi khách sạn Tân Thế Giới sập, cô và đồng nghiệp của mình là Đồng Giai đã lần lượt báo cảnh sát, mà cô ấy không có khả năng dự đoán nguy hiểm.”
“Còn có một khoảng thời gian trước, buổi tối cô ra ngoài đi siêu thị mua đồ ăn vặt, trên đường về nhà gặp phải kẻ cầm dao cướp tài sản. Kết quả là tên cướp đã bị cô hạ gục, bị đưa đến đồn cảnh sát. Sau khi điều tra thì phát hiện, người đó từng mắc bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, lực, mẫn, thể đều có chút tăng lên ở mức độ khác nhau. Cô có thể bắt được hắn, chứng tỏ thể chất của cô khác với người bình thường.”
“Tuy rằng…” Bạch Vi vừa nói vừa nhìn thoáng qua ngoài cửa, “Không biết là đã vượt quá tiêu chuẩn 3 hay chưa.”
“Chỉ có thể nói cô quá khiêm tốn, không sử dụng năng lực thường xuyên, cho nên tư liệu không đầy đủ.”
Vân Hân hơi nhức đầu.
Thứ siêu năng lực này, thật sự không có chút lý do gì để nói tới cả. Trước đó, cô hoàn toàn không biết tên cướp chặn cô lại là người không thường.
“Còn gì nữa?” Vân Hân hỏi, “Còn biết được cái gì rồi?”