Editor: L’espoir
*
Nửa tiếng sau, kết quả điều tra đã được đưa ra.
Vệ sĩ trầm giọng báo cáo, “Tôi đã cầm mẫu vật đem đi xét nghiệm, quả nhiên canh nấm có độc, ăn vào sẽ khiến người ta nôn mửa tiêu chảy. Nhưng người trẻ tuổi ăn chỉ thấy khó chịu, nhưng nếu là người lớn tuổi, ăn nhiều có khả năng sẽ lấy mạng của họ.”
“May mắn chúng ta phát hiện sớm, chỉ có bốn cụ già lấy canh nấm, trong đó có hai người chưa kịp ăn.”
“Hai người còn lại ăn canh, khi gây nôn đã khốn khổ rất nhiều.”
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến nấu canh nấm?” Bạch Vi nhíu mày, “Chuyện hiện tại là như thế nào, phòng bếp không biết sao? Mấy nguyên liệu nấu ăn như nấm này, chẳng phải là nên tránh ngay từ đầu chứ?”
“Đầu bếp nói rằng có một số loại nấm rất tốt cho người già. Hơn nữa ông ấy rất tin tưởng, loại nấm này không có độc, cho nên mới dùng để nấu canh.” Nói đến đây, vệ sĩ càng bất đắc dĩ, “Sau đó chúng tôi đã kiểm tra thành phần, phát hiện thì ra là nấm độc trộn lẫn với nấm không độc, nên mới gây nên ngộ độc thực phẩm.”
“Trên thân của nấm không độc sẽ có một vòng tròn lớn hơn một chút, thưa thớt hơn, còn nấm độc thì có vòng tròn nhỏ hơn, nhưng lại dày đặc. Rất khó để phân biệt hai loại nấm này.”
“Điều thậm chí còn kỳ quặc hơn chính là, trước nay chúng tôi chưa từng nhìn thấy loại nấm độc này, có thể đây là một giống loài mới.”
Nghe vậy, đáy lòng Bạch Vi dâng lên một cảm giác bất lực.
Trước đây cũng vậy.
Vốn dĩ chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi thông báo về sự tồn tại của Trò Chơi Tiến Hóa, thì sẽ luôn xảy ra những sơ suất như thế này.
Khó lòng phòng bị.
“Vụ nấm độc xem như đã giải quyết xong, Ngô Bằng lại nói, tối nay trong tòa nhà chung cư sẽ xảy ra chuyện. Tuy nhiên cậu ta lại không biết thời gian cụ thể, cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.” Vệ sĩ tiếp tục báo cáo.
“Trước tiên phái người đi kiểm tra những vật phẩm nguy hiểm, tăng cường lực lượng tuần tra vào ban đêm, phải bảo vệ các ông cụ bà an toàn.” Bạch Vi dặn dò.
**
Khi một thùng súp nấm lớn được xử lý, Vân Hân nhận được tin tức.
【Chúc mừng người chơi đã sống sót thành công ở phó bản số 113888 - ‘Tai nạn ngộ độc thực phẩm súp nấm độc’.】
【Bởi vì bạn đã chỉ ra nguồn gốc của thảm họa, kịp thời tiêu hủy, ngăn chặn sự lây lan rộng hơn của mối nguy hiểm, tránh cho nhiều người bị thương hơn, đánh giá vượt qua ải là ‘A’, phần thưởng điểm thuộc tính: Lực +0.2, mẫn +0.2, thể +0.2, linh +0.2.】
Trong nháy mắt, cô cảm thấy thế giới không giống như lúc trước.
Lúc này nhìn xung quanh, Vân Hân phát giác, ngoại trừ tử khí quấn thân, trên người của một số người già có thêm một dòng chữ.
‘Dự kiến sẽ tử vong sau 4 giờ 17 phút, 23 giây.’
‘Dự kiến sẽ tử vong sau 4 giờ 12 phút, 49 giây.’
‘Dự kiến sẽ tử vong sau 4 giờ 26 phút, 11 giây.’
Những con số liên tục giảm, giống như đang đếm ngược sinh mệnh.
**
“Cậu nghĩ kỹ lại xem, ngoại trừ ngày là ‘hôm nay’, địa điểm là ‘tòa nhà chung cư’, còn có thông tin mấu chốt gì nữa không?” Các đồng nghiệp tuần tra qua lại, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Anh vệ sĩ cực kỳ lo lắng, chỉ có thể tóm lấy Ngô Bằng không ngừng hỏi han.
Ngô Bằng sắp điên rồi.
Vốn dĩ, giác quan thứ sáu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, bất chợt ném một đống giấy nhỏ về phía hắn, trên đó viết những cụm từ rời rạc, không thành câu.
Hắn cũng muốn biết rốt cuộc thì tình hình sẽ như thế nào?
Nhưng dù cố gắng suy nghĩ, giác quan thứ sáu cũng không đáp lại hắn, hắn có thể làm gì bây giờ?
Ngô Bằng hận không thể làm mình ngất xỉu, như vậy có thể sẽ không cần đối mặt với sự truy hỏi của anh vệ sĩ nữa.
Lại một lát sau.
Ngô Bằng bị truy hỏi quá nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, “Câm miệng! Hỏi nữa tôi tự sát đó!”
Anh vệ sĩ, “...”
“Phòng 406, 9 giờ tối, phái người qua đó nhìn xem.” Vân Hân nói.
Anh vệ sĩ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng lại lập tức bố trí nhân lực kiểm tra phòng.
**
Sau khi ăn tối, ông Lưu đun một bình nước nhỏ như thường lệ, sau đó nằm trên giường đi ngủ sớm.
Kế hoạch của ông rất lành mạnh—— đọc sách trước khi đi ngủ để dễ ngủ, trước khi đi ngủ thì đun sôi nước trong ấm rồi ủ ấm, để ban đêm thức dậy có thể uống.
Ai ngờ nhìn, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu. Cùng với tiếng nước sôi, ông từ từ ngủ thϊếp đi.
Nếu đó là một ấm đun siêu tốc mới, vấn đề sẽ không lớn. Ấm đun siêu tốc mới được bảo vệ an toàn, cho đến khi nước sôi sẽ tự động ngắt điện.
Tuy nhiên, ông Lưu là một người bảo thủ, đã quen với ấm đun siêu tốc kiểu cũ. Loại cũ này phải có người tắt nguồn điện thì ấm đun siêu tốc mới ngừng hoạt động.
Càng rắc rối hơn nữa chính là, một số ấm đun siêu tốc khi sôi sẽ phát ra tiếng còi, nhưng cái của ông Lưu dùng như là bị câm, sôi cũng không phát ra tiếng.
Vì thế khi hơi nước bốc hơi, nước sôi cạn, đáy ấm cháy trụi. Mắt thấy ngọn lửa bùng phát, ngọn lửa dần lan sang các đồ đạc xung quanh, trùng hợp hai nhân viên tuần tra ban đêm vào nhà, thấy vậy nhanh chóng cởϊ áσ khoác, dập tắt ngọn lửa.
Đợi đến khi đã dập tắt ngọn lửa xong, một người trong đó mới sợ hãi nói, “Trời đất, suýt nữa là thành hỏa hoạn rồi.”