Đám đông đứng thành một vòng tròn vây quanh gian hàng bói nhỏ, hết vòng tròn này lại đến vòng tròn khác ở bên ngoài. Trong những người này có người là người qua đường đến xem náo nhiệt, có người lại là những người hàng xóm nhiệt tình.
Châu Khang Vũ từ phía sau lấy ra một cái loa, vỗ nhẹ hai cái, chiếc loa phát ra âm thanh vô cùng chói tai, anh ta ho nhẹ hai tiếng: “Các vị hàng xóm láng giềng, tôi tên Châu Khang Vũ, sống ở gần đây, mấy ngày trước bị rụng tóc, còn ngán ăn, phải đợi bệnh viện xếp lịch khám, trong lòng tôi quả thật không thể yên tâm, khi đến đây mua vài món đồ thì thấy thầy bói, lúc đó tôi cũng đang gấp gáp muốn khám bệnh, vì vậy đã tìm đến vị nữ thần toán này nhờ bói cho tôi. Cô ấy nói với tôi rằng tôi bị ung thư phổi, nhưng mới ở giai đoạn đầu, bây giờ đi chữa trị ở bệnh viện tư vẫn còn kịp.”
Đám đông bỗng nhiên ý thức được, nếu như cứ đợi thông báo từ bệnh viện công, anh ta có thể sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chữa bệnh. Bây giờ biết trước sự việc, anh ta đã trực tiếp đi đến bệnh viện tư để chữa trị, vì vậy có thể xoay chuyển tình hình.
Đây là ơn cứu mạng, thảo nào anh ta đặc biệt đến đây cảm ơn.
Sau khi nói xong, anh ta ra hiệu cho con trai của mình mang cờ thưởng đến và treo lên bức tường ở phía sau Tô Niệm Tinh. Bên trên viết dòng chữ “thần cơ diệu toán”, phía dưới còn có phần đề chữ “Châu Khang Vũ tặng.”
Mặc dù là món đồ này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà đối với Tô Niệm Tinh, đây lại là thứ mà cô cần nhất vào lúc này. Nhất là khi có nhiều người đang xem như vậy, điều này có thể đem lại danh tiếng cho gian hàng bói của cô.
Toàn bộ đám đông vây xem vỗ tay không ngớt : “Tốt!”
Tô Niệm Tinh hỏi Châu Khang Vũ về tình hình bệnh, khi nào thì có thể chữa trị?
Châu Khang Vũ cười nói: “Bác sĩ nói tế bào ung thư của tôi vẫn chưa lan ra quá rộng, có thể phẫu thuật để chữa trị. Cảm ơn cô, nếu không có cô nhắc nhở, có lẽ tôi vẫn đang đợi lịch khám từ bệnh viện công.”
Tô Niệm Tinh xua tay: “Đây là việc mà tôi nên làm thôi.”
Sau khi nói xong, Châu Khang Vũ và con trai cùng rời khỏi, đám đông vây xem vẫn chưa giải tán.
Đám người luôn cho rằng cô là kẻ lừa đảo bàn luận sôi nổi: “Thật sự linh như vậy sao? Còn trẻ như vậy đã xem bói, không phải là quá sớm sao?
Hàng xóm đứng lên làm chứng, bắt đầu nói với mấy người kia rằng Tô Niệm Tinh bói toán lợi hại như thế nào. Ví dụ như sự kiện cháu dâu của ông bán cá trước đó. Thấy đối phương vẫn chưa tin, bèn thúc giục anh ta: “ Cậu đi bói thử là biết ngay thôi. Năm trăm một quẻ, đúng là có hơi mắc, nhưng nếu có thể biết trước tương lai sẽ bị ung thư, thì cũng xem như là đáng giá.”
Còn phải nói thật sự đã có người ngồi xuống, vẻ mặt của người đàn ông ngồi xuống này ủ rũ khó chịu: “Tôi cũng bị rụng tóc, mỗi lần gội đầu là rụng cả một nắm, có phải là tôi cũng mắc bệnh nan y không?”
Vừa nãy nghe được những lời miêu tả của Châu Khang Vũ, giống hệt như triệu chứng của anh ta, muốn đến bệnh viện công khám bệnh còn phải hẹn trước, nếu như cô gái này thật sự có thể bói ra được, có thể rút ngắn được chút thời gian, thế là liền ngồi xuống bói một quẻ.
Tô Niệm Tinh xem qua chỉ tay của anh ta rồi lắc đầu: “ Anh không mắc bệnh nan y mà là do mất ngủ, gần đây anh mới đổi việc, có phải là làm ở nhà máy lọc dầu không?”
“Đúng đúng đúng, tôi đúng là đang làm việc ở nhà máy lọc dầu.”
Nhìn thấy người đàn ông gật đầu, Tô Niệm Tinh tiếp tục nói: “ Làm việc ở nhà máy lọc dầu, ngửi mùi dầu sẽ làm mất cảm giác thèm ăn, thường xuyên buồn nôn, đây là chuyện bình thường thôi.”
Tuy là không chẩn đoán ra bệnh, nhưng người đàn ông cũng rất vui, dù sao thì ai lại muốn bị bệnh cơ chứ.
Anh ta không mắc bệnh, đám đông vây xem lại cảm thấy mất hứng, tiêu hết 500 tệ lại không chẩn đoán được cái gì, số tiền bỏ ra này xem như phí.
Đám đông dần giải tán, chỉ có một người phụ nữ ngoài ba mươi đang vịn cái bụng đang nhô lên của mình, cô ấy cứ ngẩn ra nhìn gian hàng bói của Tô Niệm Tinh, thỉnh thoảng lại sờ bụng của mình.
Dì bán khoai lang hình như có quen biết với cô ấy, còn mời cô ấy ăn khoai lang.
Người phụ nữ vẫy tay, chỉ vào bụng của mình: “Đang mang thai, tạm thời không muốn ăn.”
Một lúc sau người phụ nữ bước đến và ngồi xuống.
Cô ấy ở độ ngoài ba mươi, ngũ quan xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn, lại không hề có chút giả tạo, trên mặt có dấu hiệu của người mang thai, giữa lông mày không thể giấu đi vẻ mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là do thiếu ngủ, hai con mắt híp lại, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.
Tô Niệm Tinh nhìn ra được đối phương có chuyện, dè dặt gật đầu: “Xin hỏi cô muốn bói về cái gì?”
Người phụ nữ chần chừ một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Tôi tên là Tưởng Mộng Vân, là nội trợ của gia đình.”
Cô ấy bắt đầu nói về những vấn đề khó khăn của mình: “Tôi mang thai rồi, cũng không biết là có chuyện gì mà mới có hai tháng hơn, tôi đã bắt đầu bị mất ngủ và ốm nghén, chồng của tôi vì để chăm sóc cho tôi, mỗi ngày đều làm nhiều món ngon, nhưng mà tôi thật sự ăn không được. Đại sư, có phải tôi cũng đã mắc bệnh nan y?”
Mỗi khi đề cập đến sự chăm sóc của người chồng, trên mặt của người phụ nữ luôn xuất hiện nụ cười ngọt ngào, không có người phụ nữ nào không thích được chồng chăm sóc, càng huống hồ trong bụng của cô ấy còn có kết tinh tình yêu của hai người. Nhưng khi nghe được câu chuyện của Châu Khang Vũ, cô ấy liền nghi ngờ bản thân. Cô ấy cũng có các triệu chứng như rụng tóc, mất cảm giác thèm ăn, thậm chí còn đi kèm với mất ngủ, chóng mặt,… Gần đây tính cách của cô ấy cũng thay đổi, hở một tí là lại nổi nóng.
Buổi sáng người chồng giúp cô ấy rán trứng, làm không được ngon, trứng chiên hơi cháy, nhưng vẫn có thể ăn được. Cô ấy đột nhiên kiềm chế không được, thế là nổi nóng, dọa chồng một phen. Đến lúc cơn giận lắng xuống, cô ấy mới nhận ra rằng mình chuyện bé xé ra to.
Tô Niệm Tinh bảo cô ấy dừng tự dọa mình: “Trong thời gian đầu mang thai quả thật sẽ bị buồn nôn, đi kèm với chóng mặt, mệt mỏi, ngủ nhiều,… đây đều là triệu chứng của ốm nghén, chứ không nhất thiết là mắc bệnh nan y.”
Tưởng Mộng Vân gật đầu, đồng ý với cách nói của Tô Niệm Tinh, nhưng cũng không rút tay về: “Cô xem giúp tôi đi, nếu như thật sự là bệnh nan y, tôi cũng sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Tô Niệm Tinh không trả lời cô ấy, cảnh tượng trước mặt khiến cô bị sốc đến nỗi không nói nên lời.
Tưởng Mộng Vân quả thật không mắc bệnh nan y, nhưng mà cô ấy thực sự không còn sống được bao lâu nữa. Tô Niệm Tinh rút tay về, vẻ mặt khá hơn một chút, nhất thời không biết nói sự thật như thế nào với người xem bói. Nói trực tiếp thì có vẻ không chuyên nghiệp, cô suy nghĩ một lúc lâu, ra hiệu cho đối phương đợi mình: “ Tôi sợ là bản thân đã bói sai. Tôi phải nói thêm mấy lần nữa, cô ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ về liền.”
Tưởng Mộng Vân trơ mắt nhìn Tô Niệm Tinh chạy đến cửa hàng gần đó, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, đợi đủ nửa tiếng, đối phương mới quay về.
Tô Niệm Tinh vốn dĩ muốn tìm la bàn, nhưng lại không có bất kì của hàng đồ cổ nào ở con đường Bách Đức Tân, cô không mua được la bàn, chỉ mua được một đồng tiền cổ. Đồng tiền này dĩ nhiên là giả, cố ý làm cũ đi mà thôi.
Tô Niệm Tinh học theo những kỹ năng bói mà cô được xem trên tivi vào kiếp trước, đặt ba đồng xu vào lòng bàn tay, hay tay siết chặt, sau khi chắp tay thì đặt vào quái bàn( tranh bát quái), tung lên sáu lần.
Cô giả vờ đếm số mặt ngửa và mặt sấp vào mỗi lần tung xu. Sau đó chụm tay lại rồi tính toán rất lâu.
Tưởng Mộng Vân không hiểu cô đang làm gì, nhưng nhìn đối phương hết sức tập trung coi bói, cô ấy cũng không tiện mở miệng.
Bà Hương thấy dáng vẻ làm như thật của Tô Niệm Tinh, nếu như không phải biết đối phương chỉ biết xem chỉ tay, thật sự sẽ bị cô làm cho mơ hồ.
Sau nửa tiếng, Tưởng Mộng Vân bắt đầu mất kiên nhẫn, Tô Niệm Tinh mới khéo léo lên tiếng: “Cô mất ngủ không phải vì có thai, mà là bởi vì cô đã uống thuốc. Có phải chồng của cô…” Cô cố ý dừng vài giây, trong ánh mắt của Tưởng Mộng Vân nói ra hai chữ: “Thầy thuốc?”
Tưởng Mộng Vân kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, mặc dù là mười người đi bói vận mệnh thì hết mười người nói là thần toán, nhưng cô vẫn nghĩ mấy người đó chỉ chỉ là những kẻ lừa đảo, vừa nãy cô ngồi xuống xem bói là vì bị ảnh hưởng bởi người kia, nhất thời hăng hái, nhưng mà sau khi nghe thấy đối phương nói chồng mình là thầy thuốc, cô ấy đã tin rồi, còn điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh ấy là thầy thuốc. Sức khỏe của tôi không tốt, lo rằng đứa con trong bụng sẽ bị thiếu dinh dưỡng, trước khi mang thai luôn uống vitamin B9. Như vậy có thể làm giảm nguy cơ bị dị tật và khiếm khuyết về thần kinh của thai nhi.”
Đột nhiên nghĩ đến việc Tô Niệm Tinh nói là do uống thuốc, cô ấy lo lắng suy nghĩ một hồi lâu: “Không đúng, mấy ngày nay đến cơm tối cũng không nuốt nổi, cũng không uống nhầm thuốc mà. Tôi cũng đã dừng uống vitamin B9, đại sư, có phải cô bói sai rồi không?”
Cô thật sự không ngờ đối phương có thể đoán ra được chồng của cô là thầy thuốc, thật sự có chút trình độ. Nhưng mà thầy bói này tuổi còn trẻ như vậy, có lẽ chỉ mới học lướt qua, chứ không quá thành thạo. Vì vậy mới bói sai rồi.
Tô Niệm Tinh đung đưa quẻ tưởng vừa nãy, lắc đầu: “Tôi đã xem chỉ tay cho cô, còn dùng đồng xu sáu hào để bói cho cô, kết của của cả hai đều giống như nhau. Nếu như cô không tin thì có thể đi đến bệnh viện làm xét nghiệm máu. Nhớ là đừng để cho chồng của cô biết được.”
So với những lời nhắc nhở vừa nãy, câu nói này càng rõ ràng hơn, cuối cùng Tưởng Mộng Vân cũng đã hiểu được: “Ý của cô là chồng tôi hạ độc tôi?”
Cô ấy liên tục lắc đầu: “Không thể có chuyện này! Nhất định là cô đã lừa tôi. Là cô không muốn thấy tôi được sống hạnh phúc.” Tô Niệm Tinh thấy cô ấy kích động như vậy, cũng bị dọa sợ một phen: “Tại sao tôi lại không muốn nhìn cô được hạnh phúc? Tôi lừa cô để làm gì? Tôi với cô không thù không oán, tôi cũng không hề quen biết cô.”
Dường như những lời này đã khơi dậy những kí ức tồi tệ của Tưởng Mộng Vân: “Ai biết được cô gái như cô đang nghĩ gì chứ. Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, tại sao cứ muốn dụ dỗ người đàn ông đã có gia đình?”
Tô Niệm Tinh im lặng một lúc, người phụ nữ này đã coi cô là tình địch giả tưởng rồi sao? Làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ, cô nghiêm mặt, hít một hơi thật sâu: “Tôi không hề quen biết chồng của cô, tôi chỉ là một người bói toán mà thôi.”
Tưởng Mộng Vân nhìn cô ấy một lúc lâu, xác định cô ấy thật sự không phải là mối đe dọa của mình, cảm xúc cũng dần dịu đi, hai tay đan vào nhau, cảm giác không thể nào diễn tả được: “ Nhưng mà tại sao anh ấy lại làm như vậy? Tôi đã mang thai, trong bụng chính là cục cưng của anh ấy. Hoàn cảnh gia đình của chúng tôi cũng không tệ, có đến hai cửa hiệu, lương của anh ấy cũng rất cao, cũng không đánh bạc hay trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Tô Niệm Tinh biết sự thật này rất tàn nhẫn đối với cô ấy, nhưng với những lời nói của Tưởng Mộng Vân, cô lại không hề đồng ý: “Cô thật sự cho rằng anh ta không trêu hoa ghẹo nguyệt? Theo như tôi biết thì ở bệnh viện, anh ta rất được chào đón. Nhất là khi có một cô gái xinh đẹp đã đến bệnh viện của họ, hoàn cảnh gia đình của cô ta rất tốt, chồng của cô rất vừa ý với cô ta.”
Tưởng Mộng Vân nắm chặt tay lại, rồi lại nhanh chóng bỏ ra: “Nếu như thật sự anh ấy thích người khác, có thể trực tiếp ly hôn với tôi. Tại sao còn làm tôi có thai?”
Câu hỏi này rất hay. Đó cũng là lý do tại sao Tưởng Mộng Vân lại không tin quẻ bói của Tô Niệm Tinh. Tô Niệm Tinh cảm thông với đối phương, “Có phải cô và chồng mình đã mua bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn?”
Tưởng Mộng Vân sững lại một chút, mở to mắt: “Đúng là như vậy. Có điều anh ấy cũng mua một cái, nếu như anh ấy chết đi, người được hưởng sẽ là tôi.”
Tô Niệm Tinh im lặng nhìn cô ấy, muốn cho đối phương bị mắc lừa, sao có thể không thả mồi câu được chứ.
Tưởng Mộng Vân vẫn không dám tin rằng chồng mình lại làm như vậy với mình, cô ấy bắt đầu tìm lý do để bảo vệ cho chồng mình: “Sau khi tôi mang thai muốn uống DHA, có lẽ anh ấy đã đưa nhầm rồi.”
Tô Niệm Tinh kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ này lại không chịu tỉnh ngộ như vậy, cô thương hại nhìn đối phương, những lời khuyên của cô cũng không thể thuyết phục được cô ấy, cô chỉ là người được ông trời ban cho bàn tay vàng, chứ không phải là thần, đối với loại yêu đương mất não như vậy, cô cũng bó tay. Cô thở dài một hơi: “Thuốc mà anh ta đưa cho cô là thuốc mãn tính, sẽ khiến cho tinh thần của cô không ổn định, chứ không thể làm chết người. Tối nay anh ta sẽ đưa cho cô một ly nước trái cây, liều lượng dược tính trong đó rất cao, đủ để khiến cô mất mạng. Nếu như cô không tin lời tôi, có thể giấu ly nước trái cây đó lại rồi sau đó đem đến bệnh việc kiểm tra. Loại thuốc này không hề giống với DHA.”
DHA được làm từ dầu cá, Bên ngoài có dạng con nhộng trong suốt, bên trong là chất nhờn có màu vàng óng. Còn thuốc mãn tính thì viên thuốc lớn, có màu trắng. Nếu nghiền nát thuốc rồi bỏ vào bên trong nước trái cây, không cần là bác sĩ giống như chồng của Tô Mộng Vân, một người ngoài ngành cũng không thể nào nhầm lẫn được.
Tô Niệm Tinh cảm thấy bản thân đã nói đến mức độ này, có lẽ là Tưởng Mộng Vân đã tin cô rồi nhỉ? Thực tế là không. Đối phương không những không tin mà còn càng tức giận, từ trong túi lấy ra vài tờ tiền đập lên bàn, rồi chống tay đứng dậy, nhìn chằm chằm cảnh cáo Tô Niệm Tinh không được nói lung tung, đồng thời tỏ ý thề thốt: “Tôi tin anh ấy! Anh ấy là cha của con tôi, anh ấy không thể làm như vậy với tôi. Phụ nữ ở bên ngoài có tốt đi chăng nữa, cũng không thể so được với tình cảm nhiều năm trời của chúng tôi”
Tô Niệm Tinh nhìn những tờ tiền đang nằm trong tay, quay đầu nhìn bóng lưng của người phụ nữ, cảm xúc vô cùng lẫn lộn, mọi chuyện đã bày ra trước mặt, thế nhưng người phụ nữ này lại không tin, thật sự là đã quá mê muội rồi.
Bà Hương xem toàn bộ câu chuyện, cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Hay thật đấy! Dung mạo của tôi lúc trẻ vô cùng xinh đẹp, rất nhiều người đàn ông thích tôi, thậm chí còn được phú nhị đại theo đuổi, nhưng tôi không thích, ngược lại lại vừa ý với người chồng không một xu dính túi. Tôi nghĩ mình đã não tàn lắm rồi, thật không ngờ cô ta còn hơn cả tôi.”
Bà luôn cảm thấy chán ghét bản thân, cho rằng chỉ cần có tình yêu thì dù có ăn cám nuốt rau cũng đều rất ngọt ngào, nhưng thực tế đã tát vào mặt bà cái thật đau. Loại cảm giác chán ghét bản thân này đã theo bà ấy nhiều năm, cho đến bây giờ, bà đột nhiên không còn ghét bản thân nữa. Vì so với Tưởng Mộng Vân thì chỉ số IQ của bà ít nhất còn đủ tiêu chuẩn.
Tô Niệm Tinh thấy bà Hương thích thú như vậy, cô cười khì: “Thật sự một chút cũng không nhìn ra được lúc còn trẻ bà lại đơn thuần như vậy.”
Trước khi nghe những lời kể của bà Hương, cô còn cho rằng lúc trẻ bà Hương chính là chị đại đấy.
Bà Hương cười: “Sống lâu đến như vậy, chỉ suốt ngày yêu đương, không phải là quá lãng phí thời gian rồi sao. Haizz, người phụ nữ kia thật đáng thương. Cô đừng đau lòng, cô cũng đã nhắc nhở cô ta rồi, là cô ta tự mình tìm đường chết, cô có thể làm gì được chứ?
Tô Niệm Tinh không đau lòng, cô là thầy bói, chứ không phải là bác sĩ, không có lí do gì phải chú trọng đến việc chữa bệnh cứu người.
Hai người đang nói chuyện, bà Hương vỗ vào cánh tay của cô ấy, ra hiệu cho cô ấy quay đầu lại, Tô Niệm Tinh quay đầu lại nhìn, hừm, bác sĩ đến rồi.
Lương Nhã Tịnh nhân lúc nghỉ trưa, đặc biệt mua một túi trái cây đến cảm ơn: “ Cảm ơn cô, nếu như không phải là cô nhắc nhở tôi, tôi có thể đã bị lừa một khoản tiền.”
Cô ấy vừa đi du học Anh về, làm việc ở bệnh viện này chưa được lâu, đối với những việc trong nước cũng không quá hiểu rõ. Suýt nữa thì bị lừa, bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ.
“Bố mẹ của cô gái đó vội đến bệnh viện và trách mắng con gái. Sau này cô con gái đó đã phàn nàn tôi. May mà viện trưởng là một người biết nói đạo lí, còn không trách tôi.” Lương Nhã Tịnh tươi cười nhìn Tô Niệm Tinh, mặc dù trước đó cô ấy và bạn thân của mình không hề tin vào bà đồng, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cô ấy không thể không tin. Lần này cô ấy đến đây để gửi lời cảm ơn chân thành: “Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Cô bói mệnh chuẩn như vậy, có thể bói cho tôi thêm một quẻ nữa không?”
Tô Niệm Tinh một ngày gieo ba quẻ, vừa nãy đã là quẻ thứ ba nên không thể nói được nữa, bảo cô ấy lần sau quay lại.
Lương Nhã Tịnh gật đầu: “Cuối tuần nhé, khi đó tôi được nghỉ, bạn thân của tôi cũng muốn đến đây xem quẻ, chính là cái người mà hôm bữa cô đã nhìn thấy, cô ấy có quen với một người bạn trai đã sáu năm, đã tính đến chuyện hôn nhân, cô ấy muốn biết liệu hai người họ có thể tu thành chính quả hay không.
Sự nổi tiếng của Tô Niệm Tinh chỉ thông qua tờ báo thì vẫn chưa đủ, bởi vì điều này chỉ đem lại lượng người, chứ không thể chuyển thành đơn đặt hàng. Nhưng mà kiểu truyền miệng như vậy rất dễ đi đến thành công, cô cẩn trọng gật đầu: “Vậy tôi để cho cô hai số, cô đến sớm một chút.”
Lương Nhã Tịnh nói cảm ơn, sau khi hẹn với Tô Niệm Tinh sẽ đến vào lúc hai giờ cuối tuần liền vội vã chạy đi.
Cô ấy vừa đi, bà Hương tấm tắc nói: “Lúc trước hai người họ còn không tin lời của cô, không ngờ nhanh như vậy đã thay đổi ý nghĩ rồi.”
Tô Niệm Tinh gãi đầu: “Có lẽ là đã phát hiện rằng tôi và kẻ gây rối kia không hề có mối quan hệ gì cả.”
Bà Hương gật đầu, lập tức chúc mừng cô: “Lúc trước còn cho rằng 500 tệ một quẻ bói là đắt. Bây giờ xem ra, người có tiền ở Hương Giang thật sự rất nhiều. Chỉ là tôi chưa gặp thôi.”
Tâm trạng của Tô Niệm Tinh rất tốt, hơn nữa hôm nay đã hoàn thành sớm đơn đặt hàng: “Có phải hôm nay bà muốn đi thăm cháu gái không? Tôi đi cùng bà nhé.”
Bà Hương thấy trời vẫn còn sớm liền gật đầu đồng ý.