Chờ cô ấy rời khỏi, bà Hương mới nhắc nhở Tô Niệm Tinh: "Cẩn thận bạn trai của cô ấy đến tìm con báo thù như lần trước, dù sao sao con cũng đã phá hỏng nhân duyên của cậu ta, có thể trong lòng cậu ta, con còn đáng hận hơn cả Hà Linh Vân."
Trong lòng Tô Niệm Tinh căng thẳng, đúng là vậy, cô có thể coi bói cho người khác, nhưng lại không thấy rõ vận mệnh của chính mình.
Đúng lúc này Cường đần vừa mới tan làm, xác định cô không gặp nguy hiểm thì chuẩn bị trở về nhà.
Tô Niệm Tinh gọi Cường đần lại nhờ anh đưa cô về nhà.
Lúc đầu Cường đần không đồng ý lắm, dù sao anh Bưu cũng chỉ bảo anh là đến xem người ở sạp hàng này có bị bắt nạt không, cũng không có nhờ anh đưa cô về nhà.
Lần trước Tô Niệm Tinh chỉ dùng một ly trà sữa là đã dụ dỗ được anh, nghĩ rằng anh tham ăn, thế là sử dụng lại chiêu cũ sẽ mua cho anh một phần bánh dứa, anh lập tức thay đổi giọng điệu.
Cường đần lái xe ba bánh chở theo Tô Niệm Tinh về nhà, anh có chút không rõ: "Cô không sợ tôi có mưu đồ làm bậy với cô à?"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Mỗi ngày anh đều làm việc ở quán bar, chỗ đó có nhiều người đẹp như vậy, sao lại có thể quan tâm đến một cô gái đến từ nông thôn như tôi?"
Cường đần quay đầu nhìn cô đầy phán xét, ghét bỏ đến mức không chịu nổi: "Quả thật là cô rất quê mùa đấy, vốn đến từ vùng xa của thành thị, quê mùa thì thôi, ngay cả mặc trang phục phong cách phương Tây cũng không biết. Lần trước anh Bưu tìm cô để đoán mệnh, không phải đã trả cho cô rất nhiều tiền à, tại sao cô không dùng nó để mua một ít quần áo đẹp đẽ, mỗi ngày ăn mặc luộm thuộm như vậy, nào có dáng vẻ của cao nhân chứ."
Lời này đúng là đã đánh thức Tô Niệm Tinh, quả thật cô ăn mặc có chút luộm thuộm, là những món quần áo rẻ tiền được bày bán ở những sạp quần áo ở ven đường, chủ yếu là bởi vì muốn tiết kiệm tiền để mở cửa hàng.
Cao nhân nghèo thành thế này, người dân Hương Giang cũng sẽ không tin việc cô đoán mệnh chính xác.
Cô vuốt cằm hỏi Cường đần rằng có chỗ nào bán quần áo, tốt nhất là dành cho những người coi bói mặc không.
Cường đần im lặng, anh muốn nhắc nhở cô nên ăn mặc đẹp một chút, nhưng cô lại la ó muốn ăn mặc quê mùa đến cùng.
Tô Niệm Tinh giải thích ý của mình: "Tôi mở sạp xem bói bên ven đường, đương nhiên là phải mặc đúng trang phục nghề nghiệp rồi. Giống như là cảnh sát phải mặc cảnh phục, bảo vệ phải mặc đồng phục an ninh. Tôi mặc trang phục thầy bói, thì có gì sai đâu chứ."
Cường đần không còn cách nào phản bác lại: "Có là có, chẳng qua là không có kiểu cho cô mặc, các thầy bói trong phim toàn là đàn ông, chưa bao giờ nhìn thấy nữ cả. Cô muốn có trang phục nghề nghiệp, vậy cô phải tự người làm theo yêu cầu của chính mình."
Tìm chỗ may vá theo yêu cầu, khẳng định là giá rất cao, nhưng Tô Niệm Tinh lại lo liệu theo nguyên tắc không bỏ đứa trẻ thì sẽ không bắt được sói, vẫn quyết định bỏ ra số tiền đó.
Động tác của cô rất nhanh, ngày thứ hai vừa làm xong cá viên đã ngay lập tức đến một tiệm may ở khu số 7, nói kiểu dáng quần áo mà mình muốn may.
Chủ tiệm cũng là một người rất nhanh nhẹn, tìm một cuốn sách đoán mệnh đã bị ố vàng, để cô xác định có phải là kiểu dáng này không.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy rất giống, cuối cùng quyết định làm theo cái này: "May cho tôi hai bộ, để mặc luân phiên."
Trang phục này cũng đẹp, không sợ bị lỗi thời.
Cô mặc trường bào màu xám đen, trên đầu đội mũ chỏm, khi đến đường Bách Đức Tân, người quay đầu nhìn lại vô cùng nhiều. Gần như là người đi ngang qua cô sẽ không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, ngay cả những láng giềng cũng hỏi trang phục của cô có phải là đồ hoá trang không.
Bà Hương thấy cô mặc đồ như vậy, di chuyển xung quanh cô vài vòng: "Giống! Rất giống! Nếu có thêm một bím tóc dài, lại thêm một cái mắt kính bốn mắt, một ống thuốc nữa, thì sẽ càng giống."
Quả thật là cô mặc bộ đồ này lên rồi trông giống y chang hình tượng của những thầy bói. Chẳng qua là do phần lớn thầy bói đều bị mù, còn cô thì không bị mù, nên không cần phải đeo kính.
Lúc này có hai cô gái xinh đẹp đi ngang qua sạp quẻ của cô, cô gái áo sơ mi trắng phấn khích nói: "Chúng ta cũng đến xem một quẻ. Cậu nhìn phía trên ghi này, nếu xem không đúng thì sẽ không lấy tiền."
Bạn thân của cô ấy cảm thấy buồn cười: "Thế mà cậu lại tin vào mấy việc này?"
Tô Niệm Tinh dò xét người ngồi xuống muốn xem quẻ. Cô gái này mặc áo sơ mi trắng, phía dưới mặc quần jean, nhưng túi xách và trang sức đều là hàng hiệu trên Thế Giới, trong lúc vung tay nhấc chân còn mang theo khí chất cao quý, cách ăn nói của cô ấy cũng rất lịch sự, xem ra là người thuộc tầng lớp quý tộc có ý thức cao, không ngờ đối phương cũng muốn xem bói.
Trong lòng Tô Niệm Tinh ngạc nhiên, nhưng lại không biểu lộ ra ngoài mặt, mà hỏi cô ấy muốn xem gì.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng tràn đầy tự tin: "Xem sự nghiệp?"
Tô Niệm Tinh gật đầu, cẩn thận quan sát đường chỉ tay của lòng bàn tay cô.
Sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt Tô Niệm Tinh có chút phức tạp: "Cô tên là Lương Nhã Tĩnh. Năm nay đã hai mươi sáu tuổi."
Lương Nhã Tĩnh ngạc nhiên đến mở to miệng, bạn thân của cô ấy càng kích động: "Cô ấy thật sự xem ra tên của cậu, ngay cả tuổi tác cũng đúng."
Lương Nhã Tĩnh nhỏ giọng thì thầm với Tô Niệm Tinh: "Cho cô một đề nghị thế này, thật ra cô có thể không cần xem tuổi."
Nói xong, còn nháy mắt với cô vài cái.
Tô Niệm Tinh biết rõ, được, không thể hỏi tuổi của con gái, cũng không thể coi tuổi của con gái. Cô nhún vai: "Cô đi du học mới vừa về nước không được bao lâu, cha mẹ khoẻ mạnh, định cư ở nước ngoài, có một người anh trai, tạm thời đang sống cùng chỗ với anh của mình."
Trúng phốc! Lương Nhã Tĩnh giơ ngón tay cái về phía cô: "Cô thật sự rất linh! Sau đó thì sao? Sự nghiệp của tôi thế nào?"
Có thể coi được thông tin cơ bản của cô ấy, vậy sự nghiệp của cô ấy thì sao? Chuyện này mới là quan trọng, không phải à?
Tô Niệm Tinh thu nụ cười trên mặt, giọng nói thay đổi: "Sáng mai cô sẽ gặp được một bệnh nhân, cô ta sẽ khiến cô gặp xui xẻo."
Lương Nhã Tĩnh là một bác sĩ, sáng mai phải phẫu thuật cho một cô gái, cha mẹ không mang theo giấy chứng minh nhưng muốn ký tên trước, để Lương Nhã Tĩnh làm phẫu thuật. Trong lòng Lương Nhã Tĩnh dâng lên lòng thương xót, để cho cha mẹ cô gái ký tên, ngay sau đó bọn họ bắt đầu phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng cha mẹ của cô gái này là do cô ta tìm người giả thành.
Ở Hương Giang không có sổ hộ khẩu, vừa ra đời là đã có giấy khai sinh, viết rõ họ tên cha mẹ. Giữa vợ chồng chỉ có thể dựa vào giấy chứng nhận kết hôn để chứng minh mối quan hệ vợ chồng. Mặc dù cha mẹ của bệnh nhân là do tìm người giả thành, nhưng bác sĩ nhất định phải xác định bệnh nhân vị thành niên cần phải đi cùng cha mẹ (để tránh tình huống bất ngờ), ký tên mới có tác dụng. Thế là thẩm phán phán Lương Nhã Tĩnh có sai sót nên phải bồi thường tiền cho cả nhà của cô gái. Kết quả phán quyết của vụ án này có lẽ sẽ khiến cho nhiều người không chấp nhận, nhưng pháp luật đã quy định như thế.
Tô Niệm Tinh quyết định nghe theo lời đề nghị của bà Hương, không thể nói chuyện này quá chính xác, nhưng phải mập mờ. Thế này mới lộ ra vẻ cao thâm khó lường. Có thể cô không biết nghiền ngẫm từng chữ một như bà Hương, cô không có văn hóa, chỉ biết nói lung tung.
Nhưng dù như vậy, thì hai người bọn họ vẫn vô cùng chấn động.
Không kể chỉ có một mình Lương Nhã Tĩnh khϊếp sợ thôi, ngay cả bạn thân của cô ấy không tin vào việc đoán mệnh cũng lấy làm ngạc nhiên: "Sao cô có thể coi rõ như vậy?"
Thầy bói mà cô ấy gặp qua đều nói những lời cô ấy nghe hiểu, nếu có gặp được thần bói toán, thì cũng chỉ nói: "Gần đây gặp phải kẻ tiểu nhân, sự nghiệp không được tốt" mơ mơ màng màng không rõ, không giống với vị đại sư đoán mệnh này sẽ nói rõ ràng cho cô ấy, họ tên của cô ấy là gì, bao nhiêu tuổi, trong nhà có bao nhiêu người, công việc là gì, sáng mai sẽ gặp trắc trở.
Thần bói toán chuẩn như vậy, đây là lần đầu cô ấy gặp phải, làm cho lưng của cô ấy có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, thậm chí cô ấy còn nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ bà cốt này cho người xâm nhập vào bệnh viện, mục đích là vì muốn thành công nhờ việc dự đoán chính xác tên tuổi của chính mình.
Tô Niệm Tinh ho nhẹ một tiếng, không trả lời, mà chỉ nhìn Lương Nhã Tĩnh: "Đối phương sẽ làm cô tổn thất hai trăm ngàn nhân dân tệ."
Lương Nhã Tĩnh hỏi phải làm sao để giải quyết, bạn thân của cô ấy cảnh giác nhìn Tô Niệm Tinh, ghé vào bên tai Lương Nhã Tĩnh thì thầm vài câu.
Ánh mắt Lương Nhã Tĩnh nhìn Tô Niệm Tinh vô cùng phức tạp, cô ấy trả tiền coi bói xong, thì rời khỏi đó cùng với bạn thân.
Bà Hương đến gần, tò mò hỏi: "Bệnh nhân đó nếu không phẫu thuật kịp thời có bị làm sao không?"
Tô Niệm Tinh không biết. Cuộc phẫu thuật của cô gái đó cũng không phải là tình trạng nguy cấp, đối phương nhìn thấy lòng tốt của bác sĩ Lương, kế hoạch hại người của cô ta đã chuẩn bị xong từ khi nhập viện. Lần này phải xem Lương Nhã Tĩnh lựa chọn thế nào.
Hai người đang nói chuyện, từ bên ngoài con đường có một chiếc xe van bản dài màu trắng lái vào, có chút giống xe cấp cứu loại cũ, xe này dừng cách sạp quẻ không xa, chắn chặt chẽ cả con đường.
Tô Niệm Tinh và bà Hương tò mò nhìn sang, đúng lúc này người bên trong kéo cửa xa ra, mấy người mặc áo bác và mặc quần áo y tá màu hồng bước từ trên xe xuống.
Bỗng bà Hương vỗ đùi nhớ ra: "Mấy ngày trước đây nghe nói có một tổ chức “Nhân tâm thi diệu thủ, từ thiện mãn châu quang” sẽ có hoạt động khám bệnh chữa bệnh miễn phí quy mô lớn. Chắc là những người này rồi."
Tô Niệm Tinh lập tức nhận ra.
Sau khi nhóm y tá bước xuống xe thì bắt đầu di chuyển đồ đạc, dọn cái bàn, không được một lúc là quảng trường trống vắng bỗng trở nên đông đúc, sau khi dọn tất cả đồ đạc xuống, xe van cũng rời khỏi.
Từ thiện chữa bệnh không mất phí, nên có rất nhiều người xếp hàng ở bệnh viện vẫn chưa được khám, muốn qua đây tham gia náo nhiệt, rất nhanh đã có một nhóm dài xếp hàng.
Tô Niệm Tinh nhìn mà thèm, nếu như cô là bác sĩ hoặc y tá thì cũng được, như vậy cô có thể xác định ai là vị khách tiềm năng.
Bà Hương thấy cô nhìn chằm chằm những người đó, giúp cô nghĩ cách: "Không bằng con cầm danh thϊếp qua đó mời chào, có lẽ trong nhóm người đó sẽ có một hai người đồng ý đến chỗ con đoán mệnh."
Tô Niệm Tinh dò xét quần áo của những người đang xếp hàng, tất cả gần như là người làm công, e rằng tỉ lệ để bọn họ đến xem bói là rất thấp, nhưng cho dù thấp thì vẫn tốt hơn ngồi đây nhìn như bây giờ.
Tô Niệm Tinh bước đến hỏi một người đàn ông ở giữa hàng: "Tôi là người xem tướng tay chuyên nghiệp, muốn nghiên cứu thị trường, thông qua tướng tay có thể giúp anh xem sự nghiệp và dòng họ của anh? Anh có hứng thú không?"
Nhìn như đang nghiên cứu thị trường, thật ra là như đang chơi trò giải đố vậy.
Chờ xếp hàng là việc buồn tẻ nhất, đặc biệt là bác sĩ còn phải kiểm tra lần lượt từng người, mất thời gian rất lâu mới đến lượt bọn họ, rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, trò chơi này, có rất nhiều người phấn khích đến chơi.
Vào thời điểm này vẫn chưa có điện thoại, bọn họ tùy tiện đồng ý. Nếu đổi lại là năm 2023, không chừng bọn họ còn không quan tâm đến cô.
Tô Niệm Tinh coi tướng tay cho người đàn ông này trước, thật ra là người bình thường không có quá nhiều mong đợi đối với tương lai, bọn họ làm từng bước để sống, ký ức khắc sâu vào tâm trí có thể là món ăn mình yêu thích khi còn bé hoặc là khoảng thời gian ấm áp bên cạnh người nhà. Những ký ức này khắc sâu vào trong trí nhớ của bọn họ, không có tác dụng đối với cô.
Sau khi xem xong, xác định đối phương không có chuyện gì phải chú ý vô cùng cả, cô mới căn cứ theo thước phim vừa thấy để đoán sự nghiệp và dòng họ của đối phương.
Có bàn tay vàng độ trì, cô xem rất chuẩn.
Vẻ mặt người đàn ông khϊếp sợ, những người xếp hàng ở phía sau vẫn chưa đến lượt nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên trước mặt, lòng tò mò cũng dâng lên, muốn để đối phương đến xem sự nghiệp của chính mình.
Một ngày Tô Niệm Tinh chỉ có thể coi được cho ba người, cô không có cách nào để đo lường và tính toán cho tất cả mọi người, chỉ có thể từ những người này xác định vị khách tiềm năng của chính mình.
Tướng mạo là do tâm sinh, nếu nói theo cách bình thường thì những người có tướng mạo sầu khổ thì khẳng định trong lòng sẽ có chuyện che giấu. Cô dò xét một vòng trong hàng mới nhìn thấy một vị khách tiềm năng. Sau khi đoán đúng sự nghiệp và dòng họ của đối phương, cô đưa cho đối phương một tấm danh thϊếp: "Anh Chu, tôi biết anh muốn tìm ai, nếu như anh cần thì sau khi khám sức khỏe xong có thể qua chỗ của tôi. Tôi giúp anh xem một quẻ. Một quẻ chỉ tốn năm trăm. Không chính xác sẽ không lấy tiền."
Cô chỉ vào sạp quẻ cách đó không xa.
Chu Hồng Ba ngạc nhiên nhìn em gái trẻ tuổi non nớt này, tuy cô vừa mới đoán đúng về gia đình và sự nghiệp của anh ta, nhưng mà ngay cả việc anh ta muốn tìm ai đó cũng có thể đoán ra thì cũng quá tà ma, anh ta gần như thốt lên: "Làm sao cô biết được?"
Đừng nói là cha mẹ anh ta thuê cô đoán mệnh, khuyên anh ta nên từ bỏ?
Tô Niệm Tinh mỉm cười, nói một câu với vẻ mặt khó đoán: "Thiên cơ bất khả lộ."
Sau khi cô đoán chính xác về gia đình và sự nghiệp của hai người này, thì cô không còn đoán mệnh cho người khác nữa, chỉ phát danh thϊếp cho những người có khuôn mặt sầu khổ, tổng cộng phát được mười ba tấm danh thϊếp.
Tuy phát nhiều tấm danh thϊếp như vậy, nhưng chỉ có một vị khách đến mà thôi, muốn nhờ cô xem bói giúp, đó chính là anh Chu đang muốn tìm người.
Chu Hồng Ba vừa ra ngoài là đã đến buồng điện thoại hỏi cha mẹ ở đầu bên kia, xác định bọn họ không có tìm người giả thần côn, lúc này anh ta mới nửa tin nửa ngờ đi đến xem bói. Xem một quẻ mất năm trăm tệ, đối với một người có thu nhập một tháng tầm năm đến sáu ngàn như anh ta thì có chút đắt. Nhưng nếu thật sự có thể tìm thấy bạn gái, vậy số tiền này bỏ ra cũng đáng.
Sau khi ngồi xuống anh ta lập tức nói ra tình huống của chính mình: "Tôi và bạn gái đã quen nhau được một năm rồi, thật sự là tôi rất thích cô ấy, nhưng lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào nửa năm trước, sau đó thì cô ấy bỗng biến mất. Tôi không biết là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại rời đi mà không nói một lời? Tôi muốn gặp cô ấy hỏi rõ ràng một lần. Cô có thể tính giúp tôi xem cô ấy đang ở đâu không?"
Để đối phương giao ra tiền quẻ trước, Tô Niệm Tinh mới nói ra vị trí nhà gái.
Chu Hồng Ba nửa tin nửa ngờ, nhưng cân nhắc đến việc cô nói đúng tên và địa chỉ của chính mình, anh ta lập tức cắn răng thanh toán năm trăm tệ.
Tô Niệm Tinh cũng không thừa nước đυ.c thả câu, tiếp tục nói: "Cô ấy đang ở phòng 201, vườn Thường Khang, vịnh Cửu Long Thổ Qua."
Trong mắt Chu Hồng Ba không phải sự vui sướиɠ, mà là khϊếp sợ, ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa là cả tròng mắt cũng rớt ra ngoài, anh ta cho rằng cô sẽ lấy la bàn phong thủy, xem phong thủy trước rồi mới có thể suy ra vị trí chung chung, không bao giờ ngờ đến cô sẽ trực tiếp đọc ra địa chỉ, thậm chí ngay cả số phòng cũng rõ như ban ngày, miệng anh ta không khép lại được, mất nửa ngày mới hỏi: "Quan hệ giữa cô và cô ấy là thế nào? Tại sao lại biết địa chỉ của cô ấy?"
Trong lòng Tô Niệm Tinh lỡ một nhịp, xem ra người cầu quẻ không quen với việc cô quá thẳng thắn như vậy, nhưng cô không biết dùng la bàn phong thủy để phán đoán, cũng không biết xem bói, chỉ có thể trực tiếp nói ra. Cô nhún vai: "Tôi không quen cô ấy, tôi chỉ xem bói mà thôi. Người mà anh muốn tìm đang ở đó. Nhanh lên, nếu đến trễ thì cô ấy sẽ không còn ở đó nữa đâu."
Chu Hồng Ba nghe thấy câu nói sau cùng, lập tức không còn tâm tư để tra hỏi nữa, anh ta gần như là chạy vội ra đường Bách Đức Tân, muốn xác định xem lời cô nói có đúng không.
Bà Hương không có khách, vừa rồi cũng đã nghe được toàn bộ sự việc, bước đến bên cạnh cô thay cô nghĩ cách: "Con nói quá chính xác, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của bọn họ không phải là tin tưởng, mà cảm thấy nghi ngờ con đang nói dối. Bà cảm thấy con vẫn nên uyển chuyển thêm một chút, như thế sẽ trông chuyên nghiệp hơn."
Tô Niệm Tinh cũng nhận ra. Khi cô xem bói, rõ ràng là cô đã rất uyển chuyển rồi, nhưng biểu cảm của hai người đó giống như là cô đang giở trò quỷ vậy, khiến cho cô có một cảm giác rất khó chịu.
Cô lật sách của Trương Cấu Lâm ra đọc: "Ở đây cũng không có viết nên làm thế nào thì mới trông chuyên nghiệp. Con không biết dùng la bàn phong thủy. Ngay cả bấm ngón tay để tính toán, con cũng không biết."
Bà Hương suy nghĩ: "Nếu không thì đoán chữ? Ví dụ như con xem chuyện gia đình cho người khác, không muốn nói thẳng ra. Vậy để đối phương viết hai chữ trước, sau đó con căn cứ vào chữ đó để coi về chuyện gia đình. Làm như thế trông con sẽ chuyên nghiệp hơn."
Tô Niệm Tinh cảm thấy đây hoàn toàn là cởϊ qυầи đánh rắm, vẽ vời thêm chuyện. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, hình như chiêu này sẽ càng khiến cho mọi người thêm tin tưởng, chí ít sẽ không để đối phương nghi ngờ việc cô đã tra qua thông tin về họ.
Vừa rồi những người mà cô phát danh thϊếp để nghiên cứu thị trường, bên ngoài bọn họ nói cô là thần toán, thế mà biểu cảm lại có chút khó tin. Tóm lại không tin vào việc cô xem tướng tay của mình là có thể tính ra.
Nếu viết chữ ra rồi tính toán đo lường, thì có thể bọn họ sẽ tin.
Tô Niệm Tinh giao sạp quẻ lại cho bà Hương, chạy đến tiệm sách mua vài cuốn sách đoán chữ, vừa ngồi xuống định mở cuốn sách ra đọc thì đã nghe thấy tiếng trống ở bên kia đường.
Tô Niệm Tinh đặt sách xuống nhìn theo tiếng trống, chỉ thấy có một người đàn ông mặc trang phục màu vàng kim óng ánh làm bằng tơ lụa, bên hông còn buộc một cái trống to, tràn đầy sức sống đánh vào mặt trống.
Những người đi đường xung quanh đều dừng lại quan sát, chụm đầu ghé tai bắt đầu nghị luận không ngừng: "Ở đây có cửa tiệm nào mới khai trương à?"
Các Thương gia khi khai trương tiệm mới thì đều tổ chức những hoạt động thế này, ví dụ giảm giá, phát phiếu mua hàng. Rất nhiều người sẽ đến đây để tham gia náo nhiệt.
Nhưng con đường này cũng đã sắp đến ngõ cụt, vẫn không thấy người này dừng lại, mọi người ở phía sau nhìn xem ông ta đang bày trò gì.
"Gây sự à? Hay cửa tiệm nào đó tổ chức hoạt động? Sao chỉ có một người thôi vậy?"
"Không biết nữa." Sư cô phấn khích đến mức không chịu được: "Mặc kệ nó. Qua đó xem một lát, có lẽ sẽ biểu diễn tiết mục."
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, người đàn ông dừng lại trước sạp quẻ, trên đó có viết bốn chữ rất lớn "Thần toán xinh đẹp", ông ta cúi người thật sâu xuống về phía chủ sạp quẻ.